Chương 320: Món Hiếm
Tề Định mông lung, ở đây chỉ rẽ một cái mà cũng có thể lạc đường à?
Cố Đại Giang cũng phát hiên ra con gái nhà mình biến mất rồi??
Ông và Tề Đình liếc nhau một cái, đang định quay lại, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc theo chỗ rẽ truyền đến.
Hai người họ dứt khoát đi đến, quả nhiên thấy Cố Vân Đông đang nói chuyện với ai đó.
"Ông ơi, ông muốn bán bao nhiêu?"
Vừa mới xoay người đi đến đoạn rẽ, Tề đình vừa vặn nghe thấy câu này.
Hắn nhìn về phía ông lão đang đứng đối diện với Cố Vân Đông, nhìn có vẻ như là người làm việc trong học viện Thiên Hải, rồi lại nhìn túi lưới cùng gậy trúc mà ông lão cầm trong tay, liền hiểu rằng đây là người chuyên bắt ve sầu vào mùa hè cho học viện.
Vào mùa hè ve sầu kêu không ngừng, học sinh trong học viện thường xuyên bị làm ồn đến mức không thể tập trung học tập.
Thực ra đây cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, nếu học sinh ngay cả tiếng ồn này cũng không thể vượt qua được thì tương lai làm sao tham dự kỳ thì khoa cử được?
Nhưng trong học viện có rất nhiều thiếu gia giàu có, bọn họ không muốn nghe tiếng ve kêu, lại không thể học trong môi trường ồn ào như vậy, cho nên đã tìm người tới bắt hết chúng lại.
Hiệu trưởng Tề Sơn cũng chẳng quản, chỉ cần người bước chân vào học viện là người trong sạch, nhiều nhất cũng không được vượt quá năm người, muốn bắt thì cứ bắt. Hơn nữa tiếng ve bớt đi buổi trưa ông cũng có thể ngủ một giấc thoải mái.
Cố Vân Đông lúc này đang nói chuyện với ông lão bắt ve, ông lão đang cầm túi lưới nặng trĩu, nghe vậy cười ha hả nói: " Bắt được không ít đâu, một túi to như này, cô nương cảm thấy hứng thú với mấy thứ này sao?".
"Có thể cho ta xem được không?" Cố Vân Đông muốn đưa tay ra sờ.
Ông lão vội lùi lại: "Cô nương đừng chơi đùa với những thứ đen đen lúc nhúc này, nó sẽ làm cô nương sợ hãi."
"Ta không sợ" Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng, rút tay lại nói: "Ta muốn mua túi ve sầu này, không biết có được không?"
Lần này không chỉ một mình ông lão kinh hãi mà ngay cả Tề Đình cũng cảm thấy chấn động rồi.
Hắn nhìn cô nương lớn hơn mình ba tuổi đang đứng trước mặt, quả thực không biết phải nói gì.
Đang yên đang lành mua một túi ve sầu to như vậy, đầu óc có phải có vấn đề rồi không?
Phải mất một lúc sau, ông lão mới phản ứng lại được: " Cô, cô nương thật sự muốn mua cái này à?"
"Đúng vậy, giá bao nhiêu thế?"
Ông lão có chút run sợ, vội vàng lắc đầu: '' Không cần tiền, không cần tiền, nếu cô nương cần thì cứ việc cầm lấy, không cần đưa tiền cho lão?" Rốt cuộc cái này thì có gì mà ham?
"Như vậy không được, ngươi vất vả cả ngày nay" Cố Vân Đông lấy ra năm mươi văn tiền đưa cho ông lão: "Huống hồ còn phải đưa cho ta cả cái túi lưới."
Cố Vân Đông đưa tiền, nhận lấy túi ve, rồi quay đầu rời đi.
Chỉ còn ông lão cầm tiền trong tay, cả người đều ngẩn ra. Cái này, liền bán được năm mươi văn tiền??
Mãi cho đến khi đã đi được một đoạn đường dài, Cố Đại Giang mới hỏi cô:" Vân Đông, con mua cái này để làm gì?"
"Mua về để chiên lên ăn đó cha." Thật sự rất ngon, phần thịt ở giữa sau khi cắt đầu và bỏ đuôi quả thực là mỹ vị, nghĩ đến là thèm, nhưng hình như ở đây không ai ăn.
Tề Đình nghe thấy thế loạng choạng thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, một lúc sau mới bình tĩnh lại, chỉ tay vào túi lưới: "Ngươi, ngươi ăn côn trùng sao?"
Cố Vân Đông liếc hắn một cái: "Hiếm có vô cùng."
Vẻ mặt như thể "Ngươi thật sự chưa trải sự đời", khiến Tề Đình suýt nữa thì chửi bậy.
Ngược lại, Cố Vân Khả tò mò vươn tay chọc chọc vào túi lưới: "Đại tỷ, món này ăn ngon không?"
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định, đôi mắt tiểu cô nương sáng bừng lên, dùng sức nuốt nước miếng.
Đại tỷ đã nói đó là đồ ngon, món đó nhất định là ăn rất ngon.
Cố Vân Khả nhớ tới chân gà, cánh gà rán, còn có bánh kem mềm như bông, cả hương vị ngọt ngào của sữa đông hai tầng béo ngậy nũa, nghĩ đến thôi đã có chút vội vã không chờ nổi.
Dương thị đứng ở một bên tuy rằng chưa nói gì, nhưng cước bộ không nhịn được lại nhanh hơn một chút.
Tề Đình: “……” Cái gia đình này bị làm sao thế? Ăn côn trùng thôi mà cứ như mỹ vị nhân gian, không nhìn thấy, không nhìn thấy gì hết.
Hắn lắc đầu, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, nhanh chân đi lên trước dẫn đường.
Nhưng đi một lúc, hắn chậm lại một chút, một lát sau, thừa dịp Cố Đại Giang và Cố Vân Đông đang nói chuyện với nhau, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Vân Khả.
Tiểu cô nương đang bị Dương thị ôm vào trong ngực, nhìn thấy hắn lùi đến gần mình liền cảm thấy có hơi kỳ quái.
Tề Đình nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngươi thật sự định ăn nó à?”
“Đại tỷ nói, ăn rất ngon.”
“Nhưng côn trùng mà, làm sao mà ăn côn trùng được? Ngươi không thấy buồn nôn à?” Tề Đình nghĩ đến thôi đã thấy mắc ói.
Tiểu cô nương nhăn mày tỏ vẻ bất mãn: “Ăn chứ, lúc gia đình ta chạy nạn, có cái gì thì ăn cái nấy, ngay cả đất cũng ăn, ngươi thật kén chọn.”
Tề Đình đối diện với lời lên án của cô bé rất không cam lòng, cho dù hắn không kén ăn cũng không thể nào ăn đất?
Ừ? Đợi một lát……
Hắn nhìn về phía Cố Vân Khả: “Các ngươi, là chạy nạn lại đến đây?” Hắn thật sự không biết điều này, trong thư của Tần Văn Tranh cũng không thấy hắn giới thiệu qua.
Cố Vân Khả gật gật đầu: “Khi gia đình ta chạy nạn, ta thật sợ hãi, không có đồ ăn, cũng chẳng có nước uống."
Tề Đình tức khắc im lặng, mặc dù bản thân hắn chưa từng tự mình trải qua thảm họa kia, nhưng đã nghe qua không ít. Khi đi trên phố vào năm ngoái, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều nạn nhân gầy trơ cả xương, quần áo rách rưới tả tơi, trong ánh mắt toát lên vẻ tang thương, tràn ngập khát vọng khiến hắn sợ hãi.
Nghĩ đến tiểu cô nương bụ bẫm trước mặt cũng chỉ mới 4 tuổi, sợ là năm ngoái còn chưa đi vững. Thảo nào bây giờ cái gì cũng không kén chọn, chỉ cần có thể ăn được, cho dù là sâu bọ hay là cỏ cũng không sao cả, có thể thấy rằng đã phải trải qua rất nhiều chuyện.
Tề Đình đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ, tiểu cô nương chớp chớp mắt, sao vậy?
Tề Đình thở dài một hơi, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Cố Vân Khả: “……” Vừa rồi nó đã nói cái gì sao?
Cố Đại Giang và Cố Vân Đông nghe được động tĩnh phía sau cũng quay đầu lại, nhìn nhìn, không hiểu chuyện gì.
Thôi bỏ đi, không có Tề Đình bọn họ cũng có thể tìm được đường ra ngoài.
Một nhà bốn người rất nhanh đã ra đến cổng đại viện, một lần nữa đứng trước đền thờ, ngắm nhìn bức tường đá khắc tên kín cả hai mặt, cảm giác của Cố Đại Giang lúc này đã hoàn toàn khác lúc trước.
Kể từ bây giờ ông đã là học sinh của học viên này, nhìn thấy những cái tên này, trong lòng dâng lên cảm giác vinh dự.
Tiết Vinh đánh xe ngựa đến, Cố Vân Đông đang muốn đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng hồng hộc phát ra từ phía sau.
Mấy người quay đầu lại thấy Tề Đình, người đột ngột bỏ chạy giờ đã quay trở lại.
Có vẻ hắn gấp gáp chạy đến, giờ phút này đầu đầy mồ hôi, đồng phục trên người cũng xộc xệch, nhìn có vài phần chật vật.
Hình như Tề Đình còn đang ôm cái gì trong ngực, lúc chạy đến trước mặt, lập tức đem thứ kia nhét vào trong lòng Cố Vân Khả.
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn xuống, ơ??
Tề Đình ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, cái này tặng cho ngươi. Cái này là đồ hộp, trong phủ thành chúng ta chỉ có thể mua ở một tửu lâu duy nhất, các chỗ khác đều không phải hương vị chính thống, rất khó mua, ngươi mang về từ từ ăn.”
Hắn muốn nói là đừng có ăn ve sầu, nhưng ngẫm lại vẫn thôi vậy, không khuyên nữa.
Cố Vân Khả nhìn đồ hộp trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn nhìn hắn.