Chương 350: Chết Cũng Không Đến Nữa.
Cố Vân Đông đến trước xe ngựa của Chu Đại Phú, cười tủm tỉm: “Chu lão gia, ông cũng tới sao?”
Chu Đại Phú cười khan một tiếng: “Đúng vậy, không phải mọi người đều là người quen biết sao, Cố cô nương khai trương đại phát, dù thế nào cũng nên đến chúc mừng một chút”
"Chu lão gia cũng quá khách khí rồi, vậy đến rồi sao không đi vào?"
"Ta nhìn thấy trong quán có quá nhiều người, sợ Cố cô nương quá bận rộn. Liền nghĩ chờ thêm một lúc, muộn chút cũng không vấn đề gì.”
Cố Vân Đông vẻ mặt cảm động: "Chu lão gia thật sự quá hiểu lòng người, không nghĩ tới chỉ tình cờ gặp nhau một hồi mà Chu lão gia lại suy nghĩ cho ta như vậy. Vừa đúng lúc, hiện tại ta đã nhàn rỗi hơn một chút, Chu lão gia cùng ta đi vào thôi. Có điều, ta cũng phải nói trước, đến thì cứ đến, nhưng không cần tặng quà cáp gì đâu. Ông cũng không phải không biết, hôm nay có nhiều người tới như vậy, mỗi người đều tặng hai hộp quà lớn, trong khố phòng và hậu viện hiện tại cũng đã chất đầy rồi.”
Chu Đại Phú: "..." Hắn lấy hộp quà đâu ra? Hắn là đến gây chuyện đấy, ai nói hắn mua lễ vật đến vậy?
Thế nhưng, tới cửa chúc mừng người khác khai trương, không tặng chút quà thì quả thật rất khó coi.
Hắn chỉ có thể vừa đi vừa nói: "Ta là thật sự không biết Cố cô nương thích cái gì, nên đã không mua, mọi người đều là người thô kệch, liền nghĩ không bằng trực tiếp tặng tiền, như vậy không phải càng thiết thực hơn sao.”
"Tiền mặt? Cái này..." Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Chu lão gia cũng quá thực tế rồi, nếu đã như vậy, thịnh tình không thể chối từ, ta sẽ cố gắng nhận. Nhưng như ta cũng nói rồi, ông cũng đừng đưa quá nhiều, ta đã xem trong hộp quà Nhiếp phủ tặng, trong đó đều là nhân sâm trăm năm gì đó, rồi Ngọc Như Ý các loại, ta nhận cũng phát hoảng. Ông ngàn vạn lần đừng tặng nhiều như vậy, có ý là được rồi.”
Chu lão gia: "…" Ngươi xác định không phải đang nói ngược đó chứ? Một bên nói cho hắn biết Nhiếp phủ tặng cái gì, một bên lại nói rằng hắn không cần tặng quá nhiều.
Mẹ nó có thể đưa ít hơn được hay sao?
Chu Đại Phú trong lòng tức giận qúa mức, sắc mặt đặc biệt khó coi, nhưng mắt thấy đã đi tới cửa Cố Ký, nên phải cố ép thịt mỡ trên mặt bảo trì bộ dạng tươi cười.
Khi đối mặt với Tiết Vinh ở một bên chờ đăng ký lễ vật, thiếu chút nữa nôn ra máu.
Một lúc lâu sau, Chu Đại Phú run rẩy lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, giao cho Tiết Vinh, nhìn về phía Cố Vân Đông cười nói: "Có chút tâm ý nhỏ, cô chủ Cố đừng khách khí.”
Cố Vân Đông thở dài một hơi: "Chu lão gia vẫn hào phóng như vậy, thật ngại quá." Nói xong quay đầu nói với Tiết Vinh. "Ngươi phải đăng ký cho cẩn thận, đừng bỏ sót ai, quay lại gói hai gói hoa quả khô để đáp lễ cho Chu lão gia.”
Sau đó nói với Chu Đại Phú: "Chu lão gia tùy ý thăm quan một chút, cửa hàng này của ta vừa mới khai trương, cũng không biết có chỗ nào làm không tốt, ông nhớ phải cho ta chút góp ý.”
Chu Đại Phú vừa mới giao ra một ngàn lượng bạc, tim cũng đang chảy máu, nào có tâm tư xem cửa hàng này như nào mà đưa ra ý kiến.
Hắn ngược lại muốn cùng công tử của Đái phủ, và quản gia của Nhiếp phủ qua lại, lôi kéo tình cảm nhiều hơn, nhưng Cố Vân Đông lại một chút ý nghĩ dẫn hắn đến hậu viện cũng không có.
Chu Đại Phú sợ ở lại một chút nữa sẽ còn gặp xui xẻo, bởi vậy đi loanh quanh một vòng, sau khi biết không có hi vọng có thể kết giao với Nhiếp phủ, liền dứt khoát cáo từ, rời khỏi cửa hàng Cố gia.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm đứng ở cửa: "Chu lão gia đi thong thả, hoan nghênh lần lại sau đến.”
Lần sau có quỷ mới đến, hắn không bao giờ tới nữa, chết cũng không đến.
Chu Đại Phú bước chân vội vàng trở lại xe ngựa của mình, Chu quản sự cũng vừa đuổi bọn côn đồ trở về.
Chu Đại Phú vừa nhìn thấy hắn ta liền tức giận, nắm chặt nắm đấm hung hăng đánh vào mặt hắn.
Một quyền vẫn chưa đủ, thấy Chu quản sự ngã trên mặt đất, bực dọc đá thêm hai cái.
"Đều tại ngươi lão già này, hại cho lão gia ta mất mặt thì không nói, còn bỏ ra nhiều tiền bạc như vậy. Chó chết, khoản sổ sách này đợi ta trở về sẽ tính toán với ngươi."
Nói xong, không để ý đến Chu quản sự nữa, trực tiếp lên xe ngựa rồi bảo A Phong đánh xe đi nhanh lên.
Chu quản sự vẫn nằm trên mặt đất, xung quanh có không ít người thấy động tĩnh ở đây đều vây quanh hắn chỉ trỏ.
Chu quản sự vùi đầu dưới cánh tay, hừ hừ hai tiếng, trong ánh mắt lại mang theo sự oán độc, gắt gao cắn răng.
Một hồi lâu, hắn mới đứng dậy, thất tha thất thiểu đi về phía Chu phủ.
Chu Đại Phú sớm đã về đến phủ, sau khi điều chỉnh tâm lí, tâm tình cũng không đến nỗi kém như vậy nữa.
Ai ngờ vừa mới đi vào trong phủ Chu phu nhân liền đi đến nói: "Lão gia người đi đâu cả buổi sáng vậy, tiểu Tuấn lại gây hoạ rồi, bên cạnh…."
Lời nói còn chưa nói hết đã bị Chu Đại Phú tức giận cắt đứt: "Gặp rắc rối, lại gặp rắc rối, hắn suốt ngày chỉ biết gây hoạ, bà làm mẹ kiểu gì vậy, bà có biết dạy con không? Ta đây mỗi ngày ở bên ngoài rất bận rộn rồi, thật vất vả về đến nhà, bà có thể làm cho ta bớt lo một chút được không?"
Hắn vô cùng tức giận, mắt thấy đã đến ngoài viện của Chu phu nhân, liền dừng bước, trực tiếp quay người: "Bà không có việc gì làm thì hãy nghĩ cách xem làm thế nào để dạy dỗ con trai đi, ta đi qua chỗ Cố di nương."
Nói xong cũng rời đi.
Mặt Chu phu nhân tối sầm lại, mắt nhìn bóng lưng của hắn xa dần, lập tức tức giận đến nỗi đá văng chiếc ghế ở hành lang.
"Con trai là của một mình ta sao? Người làm cha mà không quan tâm con trai, ngược lại còn đổ hết lên đầu ta, nếu không phải lúc trước lão thái thái chiều tiểu Tuấn thành như vậy thì hiện tại cũng không đến nỗi ngay đến lời ta nói hắn cũng không nghe sao? Ông ta ngược lại tốt rồi, suốt ngày chỉ chui vào dưới váy nữ nhân, Cố di nương Cố di nương, một người đã từng kết hôn, là quả phụ đã có con vậy mà cũng xem là bảo vật, tám đời chưa từng nhìn thấy nữ nhân."
Bà ta quá tức giận, cũng có chút không lựa lời mà nói rồi, ma ma một bên vuốt lưng cho bà ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân đừng tức giận, có lẽ hôm nay tâm trạng của lão gia không tốt nên đã nói chuyện khó nghe như vậy, phu nhân người nhất định đừng để trong lòng mà tức giận lão gia, bằng không chẳng phải sẽ tiện nghi cho cái người họ Cố kia sao?"
Chu phu nhân cười lạnh: "Cũng không biết cái người họ Cố đó sử dụng thủ đoạn gì, đã tàn hoa bại liễu, lại một bó tuổi rồi còn đem lão gia ra ăn đến sít sao.”
"Theo lão nô thấy lão gia chỉ là nhất thời cảm thấy mới lạ, qua một thời gian nữa sẽ thấy rõ ả Cố Di Nương đó chỉ là một phụ nhân ở nông thôn, thô bỉ không chịu nổi, chỉ làm cho lão gia mất thể diện, đến lúc đó cũng không cần chúng ta ra tay, lão gia sẽ đuổi ả đi."
Chu phu nhân quay người trở lại phòng, có lẽ lời khuyên nhủ của ma ma đã có tác dụng, cũng không tức giận như lúc đầu nữa.
Chỉ có điều vẫn có chút nhíu mày nói ra: "Chuyện này đã qua gần một năm rồi, lão gia vẫn không chán ghét mà vứt bỏ. Không phải đã nói ngươi nhìn chằm chằm vào nàng ta sao? Gần đây bên kia có động tĩnh gì không?"
Ma ma lắc đầu "Nàng ta an phận vô cùng, cũng không ra khỏi cửa, căn bản không có động tĩnh gì."
Chu phu nhân có chút bực bội: "Quan sát kĩ một chút, có bất kỳ ngọn gió nào thổi qua làm lay động ngọn cỏ phải báo cho ta ngay, còn nữa cũng phải quan sát mấy hạ nhân bên người nàng ta cho ta."
"Vâng."
Chuyện trong Chu phủ, Cố Vân Đông bên này không hề biết, cô vừa thu được một ngàn lượng bạc của Chu Đại Phú nên tâm trạng rất tốt, trong cửa hàng còn nhiều người cần chăm sóc, cô vừa định đi lên lầu để chiêu đãi Đái phu nhân, ai ngờ vừa quay người đã gặp một bóng dáng hơi quen thuộc bước vào.