Chương 349: Còn Định Mang Về
Đái phu nhân nhận ra Nhiếp Song, lúc hai người đối mặt, bà hơi giật mình một chút, sau đó liền bật cười: “Song Song cũng tới à? Sớm biết ngươi cũng tới, ta đã cùng đi với ngươi.”
Nhiếp Song có chút kinh ngạc: “Đái bá mẫu cũng đến đây sao?”
“Nghe lời ngươi nói, chẳng nhẽ ta không nên tới?” Đái phu nhân giả vờ tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng một cái.
Nhiếp Song vội vàng che miệng cười hì hì: “Đâu có, ngài nên tới, nhất định phải tới. À, đúng rồi, bá mẫu mau lên đây, cháu nói cho người biết, lầu hai của cửa hàng này rất đẹp lại đặc biệt có ý tứ, Vân Đông tỷ tỷ còn pha cho cháu một loại nước đường uống rất ngon, gọi là trà sữa, ngài mau tới nếm thử.”
“Phải không?” Đái phu nhân có chút kinh ngạc, Nhiếp Song cũng không phải tiểu cô nương không bao giờ ra khỏi cửa, Nhiếp phủ làm ăn lớn, có thứ gì mà chưa từng thấy qua, thế mà vẫn có thứ khiến nàng ấy thấy hiếm lạ?
Nghĩ lại cũng đúng, hộp đường trắng của cửa hàng Cố Ký không phải cũng rất không tầm thường sao?
Nhiếp Song liên tục gật đầu: “Đúng vậy.” Nói xong lại nhìn về phía Cố Vân Đông: “Đúng không Vân Đông tỷ tỷ? Thứ kia uống đặc biệt ngon, ngươi mau mang cho bá mẫu ta một ly. Đúng rồi, ta cũng uống hết rồi, ta muốn uống thêm một ly nữa.”
Cố Vân Đông nhìn nàng ấy không nói lên lời, mục đích của cô có phải lộ liễu quá rồi không?
Quả nhiên, Đái phu nhân chỉ chỉ Nhiếp Song: “Chính mình muốn uống, lại còn dùng ta làm bè.”
“Vân Đông tỷ tỷ……” Nhiếp Song ủy khuất nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông gật gật đầu: “Được rồi, mang cho ngươi thêm một ly.”
Cũng may cái ly mà cô chuẩn bị không lớn lắm.
Cố Vân Đông dặn Lữ Hồng Tú đi chuẩn bị trà sữa, rồi cùng Đái phu nhân và Nhiếp Song đang phấn chấn bừng bừng đi lên lầu hai.
Vừa bước vào, ánh mắt Đái phu nhân sáng bừng lên.
Nơi này, nhìn thì giống trà lâu, nhưng thật ra lại không giống, nơi này yên tĩnh, ánh sáng tốt, trên bàn đặt hoa, nước trà và điểm tâm, hai bên được kê kệ sách, bầu không khí an tĩnh giúp người ta thả lỏng, an tâm nghỉ ngơi.
Điều nổi bật làm cho người trước mặt mắt sáng ngời chính là, chiếc ghế dài rất lớn, trên đó có một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác*, tay cầm một quyển sách đọc cho một đứa trẻ khác lớn hơn một chút.
(*da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)
Giọng nói như sữa nhẹ nhàng mềm mại, khiến người khác bất giác cười theo.
Hình như nghe thấy tiếng động, tiểu cô nương ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đái phu nhân xa lạ đang đứng trước mặt
Đái phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Song đứng bên cạnh đã bước đến ôm tiểu cô nương vào trong ngực.
“Ai nha, Tiểu Khả Khả, sao lần nào gặp ngươi ta cũng thấy đáng yêu hơn vậy?”
Tiểu cô nương sửng sốt, lập tức cúi đầu xuống, khuôn mặt ửng hồng, dáng vẻ ngượng ngùng “Đừng nói như vậy, thật xấu hổ.”
“Ha ha ha ha.” Nhiếp Song nhịn không được, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Cố Vân Đông lắc đầu bật cười, đỡ Đái phu nhân ngồi xuống ghế dài.
Không sai, trong mắt hai người Nhiếp Song chiếc ghế dài này chỉ là một chiếc ghế gỗ nguyên khối, nhưng chiếc ghế này có đệm lót nên ngồi rất thoải mái.
Đái phu nhân cảm thấy rất mới lạ, vừa lúc Lữ Hồng Tú bưng trà sữa lên đây.
Đúng như lời Nhiếp Song nói, thứ này bà chưa bao giờ nhìn thấy, cũng chưa từng uống qua, uống một ngụm liền thấy nồng đậm mùi sữa.
Đái phu nhân ngay lập tức thấy yêu thích.
Bên kia Nhiếp Song đã uống xong một ly, đang lấy ly thứ hai, thuận miệng nói với Cố Vân Đông: “Trà sữa này có còn không? Ta muốn mang về cho cha mẹ ta nếm thử.”
Đái phu nhân liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: “Ngươi còn định cầm về?”
“Không, là cháu mua, cháu vẫn hiểu giá cả thị trường mà."
Cố Vân Đông bật cười nói: “Còn, nhưng mà không nhiều lắm.Với lại trà sữa không thể để qua đêm, tốt nhất là uống hết trong ngày, đợi lúc ngươi về, ta dặn người đưa cho ngươi một hũ nhỏ."
Cô còn chưa kịp nói xong đã thấy Lữ Hồng Tú đang nháy mắt lo lắng với mình.
Cố Vân Đông hơi nheo nheo mắt, sau đó nói với Đái phu nhân và Nhiếp Song vài câu, rồi mới quay người đi ra ngoài để bọn họ nghỉ ngơi.
Khi cô đi ra ngoài, thì Lữ Hồng Tú ghé sát vào tai cô, nói nhỏ: “Tiểu thư, cái đó, trà sữa hết rồi”
“Hả?” Cố Vân Đông ngạc nhiên: “Không phải mới đưa ra có 3 ly sao? Sao đã hết rồi?”
Cô vừa rồi mang theo một hũ lớn, ba ly kia cũng không quá to, không đến mức đó chứ?
Lã Hồng Tú có chút xấu hồ: “Lúc nãy khi ở trong bếp, ta vừa mới múc hai ly trà sữa ra thì Liễu Duy thiếu gia đi vào.”
Thiếu gia hỏi đó là cái gì, Lữ Hồng Tú cũng rất cung kính trả lời.
Ai biết khi Liễu Duy vừa nghe thấy là đồ uống Cố Vân Đông làm thì mắt đã sáng lên, sau đó không nói lời ôm chiếc bình gốm kia bỏ chạy rồi.
Lữ Hồng Tú vốn luôn thông minh thận trọng cũng không ngờ hắn lại có hành động như vậy, ai biết vị Liễu thiếu gia này lại...mặt dày như vậy.
Thậm chí không một câu cũng không nói, liền lấy đồ rồi chạy đi?
Lữ Hồng Tú đã muốn khóc, làm gì có ai như thế cơ chứ.
Nàng vốn muốn đuổi theo, nhưng vị Liễu thiếu gia kia đã chạy không còn thấy bóng dáng rồi. Lại thêm nàng đang vội đưa trà sữa cho Đái phu nhân, trước mắt chỉ có thể mặc kệ.
Cố Vân Đông nghe xong, vỗ trán một cái.
Lữ Hồng Tú lo lắng quỳ xuống: “Là lỗi của Hồng Tú, xin tiểu thư hãy trách phạt”
“Đứng dậy đi”. Cố Vân Đông kéo người đang quỳ đứng dậy: "Việc này, ngươi xác thực không đủ cảnh giác. Nhưng không hoàn toàn là trách nhiệm của ngươi, Liễu Duy cái... Thằng ranh con này."
Cũng may, cũng may cô nấu trà sữa cũng nhiều, ngoài bình để trong bếp thì trong không gian cô vẫn còn để lại một bình.
Nếu không thì, cô đã đáp ứng với Nhiếp Song, giờ mà lại nói không còn, sẽ rất xấu hổ.
“Ngươi đi làm việc đi, vấn đề này không cần lo nữa, ta vẫn còn để lại một bình, sẽ tặng cho Nhiếp tiểu thư sau.”
Lữ Hồng Tú nghe xong, thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó xin cáo lui, đi lên lầu hai để tiếp đãi hai người Đái phu nhân.
Cố Vân Đông quay lại trong tiệm, đi đến sau quầy.
Nhìn thấy Kha biểu cô cùng Dương thị đang ngồi gói đồ, đi qua nói hai câu.
Sau đó ngồi xổm xuống, mở ngăn tủ bên dưới quầy, rất bình tĩnh lấy trà sữa từ trong không gian ra rồi bỏ vào đó.
Trà sữa vẫn còn hơi nóng, để đó cho nguội đi một chút.
Đóng cửa tủ và khóa lại, Cố Vân Đông từ phía sau quầy đi ra.
Khách vẫn còn rất đông, nhưng tiểu nhị cũng không ít, mọi người đều làm theo công việc được phân một cách rất quy củ, mọi chuyện đều rất ngăn nắp, trật tự.
Thiệu Thanh Viễn ở phía sau viện, tầng hai thì có Khả Khả trên đó, tiệm này có Trịnh Cương duy trì trật tự.
Cố Vân Đông có chút rảnh rỗi, sự chú ý hướng ra phía ngoài cửa.
Sau đó nhìn thấy xe ngựa của Chu gia dừng lại cách đó không xa.
Rất tốt, còn chưa kịp đi, vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Cố Vân Đông thư thả chỉnh trang quần áo một chút, trên mặt mở nụ cười, đi từng bước đến chỗ chiếc xe ngựa.
Sau khi Chu Đại Phú nhìn thấy xe ngựa của Đái phủ, cả trái tim đều nguội lạnh.
Hắn biết rõ Cố Ký này chẳng những hắn đắc tội không nổi, thậm chí sau này thấy mặt, còn phải đi vòng qua, còn phải cung kính một chút.
Chu Đại Phú không muốn rước thêm phiền phức, chỉ muốn nhanh chóng quay đi.
Nhưng chân của hắn lại mềm nhũn ra, đến xe ngựa cũng không lên được.
Đúng lúc này, Cố Vân Đông đi đến, Chu Đại Phú cảm thấy mồ hôi lạnh trên chán đang thi nhau túa ra.