Chương 348: Lại bị đánh
Nhiếp Song kiềm chế không nhìn ly trà sữa, sau đó đối diện với ánh mắt mong chờ được khen ngợi của tiểu cô nương nói: “Khả Khả, ngươi ở đây đợi ta một chút, ta đi tìm đại tỷ của ngươi rồi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong lập tức đứng dậy, phân phó nha hoàn đứng ngoài cửa: “Để ý hai đứa nhỏ.”
Không đợi nha hoàn kia đáp lại, Nhiếp Song đã vội vàng đi xuống lầu.
Cố Vân Đông vẫn còn đang ở cửa tiếp đón khách nhân, hôm nay người tới tương đối nhiều.
Cô không ngờ hơn hai mươi người bạn của cha mình lại lợi hại đến vậy, dường như gia đình nào cũng có người đến đây, bây giờ sân sau của cửa hàng gần như đã chật kín người.
Vấn đề là những người này tụ tập với nhau cực kỳ vui vẻ, đàm đạo khoát luận, thuận tiện…… Ăn uống chút gì đó.
Nhóm người Chu Đại Phú cũng đang ngây ngốc, thực ra Chu gia không chỉ là gia đình duy nhất nhìn chằm chằm vào cửa hàng của Cố gia, toàn bộ người ở phủ thành đều biết có một nhà chuyên bán hộp đường trắng sắp khai trương cửa hàng.
Dù sao thì cũng đã rải tờ đơn tuyên truyền khắp nơi, bởi vậy không ít người trong nhà có chút của cải, đều muốn đến nhìn xem rốt cuộc Cố gia này có lai lịch như thế nào.
Nếu như không có bối cảnh gì, thì có thể tạo áp lực, bắt ép giao ra công thức làm đồ hộp.
Hoặc nếu có hậu thuẫn nhưng lại không quá vững chắc thì cũng có thể cùng nhau hợp tác làm ăn, để Cố gia làm bên cung ứng hàng, song phương cùng có lợi.
Nhưng hôm nay xem ra, Cố gia này tới phủ thành khai cửa hàng, lại còn bán loại đồ ăn khan hiếm là đồ hộp và đường trắng, hiển nhiên là lực lượng mười phần đấy.
Chưa nói đến thiếu chủ của tửu lâu Cẩm Tú lúc trước đã đến đây, mà giờ ngay cả tiểu thư Nhiếp phủ cũng tới.
Địa vị của Nhiếp phủ ở phủ thành này không ai có thể nghi ngờ, chẳng ai dám vuốt râu cọp, bởi vậy lúc thấy người Nhiếp phủ xuất hiện, trong nháy mắt có hơn một nửa đám người đã dập tắt tâm tư.
Dù vậy vẫn có một bộ phận không nhỏ, từ đầu đã bất hòa với Nhiếp phủ, bọn họ đều là người giàu có, một khi đã nhìn trúng việc buôn bán đường trắng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng như vậy.
Tất nhiên, điều này không bao gồm Chu gia.
Chu Đại Phú cũng chẳng có ý định rước lấy phiền phức, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Vừa không cam tâm vừa sợ hãi, rốt cuộc vẫn đưa mắt ra hiệu cho Chu quản sự đang lặng lẽ trốn bên ngoài cửa hàng Cố Ký nhanh chóng trở về.
Chu quản sự hiện giờ hai chân đã có chút run rẩy, cảm giác sắp có đại họa xảy ra.
Quả nhiên, khi hắn quay trở lại xe ngựa, đã bị Chu Đại Phú hung hăng đá một cái.
“Không phải ngươi nói Cố Ký không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc sao? Không phải ngươi nói bọn họ chỉ là đám người quê mùa đến từ nông thôn à? Không phải ngươi nói cứ giao hết tất cả mọi việc cho ngươi, ngươi nhất định sẽ ngăn cản không để cho cửa hàng kia khai trương sao? Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, cái này gọi là không có chỗ dựa à?”
Hắn lại hung hăng đạp Chu quản sự một cái: “Cũng may là ta cẩn thận, không để đám côn đồ kia đi gây rối, nếu không hiện tại người chết chính là ta! Đúng là đồ vô dụng, còn không đi gọi đám người kia quay trở về cho ta?”
“Dạ, dạ lão gia.” Chu quản sự tức tối mà không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu vội vàng đáp ứng.
Không ngờ vừa mới quay đầu định rời đi, thì lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác dừng trước cửa hàng Cố gia.
Chu quản sự nhìn dấu hiệu trên xe ngựa, đồng tử đột nhiên co rút lại, không quan tâm Chu Đại Phú đang tức giận, vội vàng kêu một tiếng: “Lão gia, người xem.”
“Nhìn cái gì mà nhìn, có cái gì đẹp, ta nói cho ngươi……”
Vừa nói, hắn cũng nhìn theo ngón tay của Chu quản sự, ngay sau đó, giọng nói dường như bị nghẹn lại, không phát ra nổi một chữ.
Không chỉ mấy người Chu Đại Phú, mà cả những người đang xem náo nhiệt xung quanh, hay thậm chí những người đang ngấm ngầm nghĩ cách, chỉ cần là người nhận ra ký hiệu trên xe ngựa, đều không khỏi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn.
Xe ngựa dừng trước cửa Cố Ký, Cố Vân Đông còn chưa kịp nhìn ký hiệu trên xe ngựa, đã bị người ngồi trước xe thu hút ánh mắt…
Người này, cô đã từng gặp.
Đây không phải là vị tiểu binh đã cung cấp manh mối cho cô vẽ tranh kiếm tiền lúc cô chạy nạn đến phủ Tuyên Hòa sao?
Trong ký ức của Cố Vân Đông lời của hắn vẫn còn mới mẻ như ngày hôm qua vậy ‘Đêm nào ta cũng mơ thấy tên đạo phỉ đã giết người huynh đệ tốt kề vai chiến đấu với ta, thậm chí ta còn thấy rõ trên mặt hắn có bao nhiêu cái nốt ruồi.’
Vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau, ai ngờ hôm nay hắn cũng tới.
Tiểu binh kia nhanh chóng sải bước về phía cô: “Cố cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”
Lần trước lúc hai người gặp mặt, vị cô nương này lôi thôi lếch thếch, không nhận ra là nam hay nữ. Bây giờ gặp lại, khác nhau như trời với đất, người trước mặt sáng ngời, thanh tú xinh đẹp, khiến hắn thiếu chút nữa không nhận ra.
Nhưng hắn cũng không dám đánh giá nhiều, rất nhanh hạ thấp âm thanh, nhẹ giọng nói: “Cố cô nương, Đái phu nhân cùng Đái công tử tới rồi.”
Đái??
Đồng tử Cố Vân Đông co rút lại, Thiệu Thanh Viễn thấy động tĩnh bên này liền đi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nếu cô nhớ không nhầm, tri phủ đại nhân phủ Tuyên Hòa, có họ Đái.
Tiểu binh kia thấy cô đã hiểu thì hơi hơi gật đầu.
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái, người này hình như là binh lính, sao giờ lại trở thành thủ hạ của Đái tri phủ?
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Cố Vân Đông nhanh chóng bước đến trước xe ngựa, quả nhiên nhìn thấy một vị nam tử hơn hai mươi tuổi từ trên xe bước xuống, sau đó quay người, đỡ một vị phu nhân khí chất ưu nhã xuống dưới.
Cố Vân Đông mỉm cười chào hỏi: “Đái phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, không nghĩ tới ngài sẽ đến, không kịp tiếp đón ngài từ xa, ngàn vạn lần đừng chê trách.”
Tính tình Đái phu nhân rất dịu dàng, thấy Cố Vân Đông liền nở nụ cười: “Cô chủ Cố đừng khách khí, đã sớm nghe nói cửa hàng của cô chủ Cố có rất nhiều đồ tốt, nên mới đến đây nhìn xem.”
Thái độ bà ấy rất ôn hòa, Cố Vân Đông cũng tủm tỉm cười.
Thật tốt, không phải là người đặc biệt coi trọng quy củ, không coi thường nữ tử xuất đầu lộ diện làm buôn bán.
“Đái phu nhân Đái công tử, mời vào.”
Đái phu nhân gật đầu, chậm rãi bước vào cửa hàng.
Nhưng vị Đái công tử kia, lại nhìn Cố Vân Đông nhiều hơn một chút.
Không giống như Đái phu nhân, trước khi Đái công tử tới đây, đã nghe không ít chuyện về Cố cô nương từ cha mình.
Ví dụ như, đường trắng mà triều đình cực kỳ coi trọng là do vị Cố cô nương này chế tạo ra.
Hôm nay hắn tới đây cũng là do Đái tri phủ dặn dò, chính là muốn cảnh cáo những người đang ngấm ngầm đánh chủ ý lên Cố Ký phải cân đo đong đếm cẩn thận, không phải ai cũng động vào được, người chống lưng cho Cố Ký không chỉ có bọn họ!
Thật lòng mà nói, vị Cố cô nương này thực sự rất lợi hại, ngay cả Tần Văn Tranh cũng hết lời khen ngợi cô ấy.
Đái công tử đang nghĩ ngợi, thì đột nhiên trước mặt có người chặn lại.
Đái công tử vừa ngẩng đầu liền thấy Thiệu Thanh Viễn mặt không cảm xúc nói: “Xin mời đi lối này.”
Hắn dẫn mọi người đến hậu viện, Đái công tử thấy hắn ăn mặc bình thường, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, bất giác cảm thấy rùng mình, thu lại ánh mắt.
Sau khi vào cửa hàng thì Đái công tử và Đái phu nhân mỗi người đi một ngả.
Bởi vì thân phận của Đái phu nhân đặc biệt, nên Cố Vân Đông tự mình tiếp đãi, sau khi nàng dặn dò Trịnh Cương những việc cần chú ý, liền dẫn Đái phu nhân đi lên lầu.
Nhiếp Song đang vội vã chạy xuống tìm Cố Vân Đông, thì vừa vặn chạm mặt hai người bọn họ.