Chương 347: Đây Là Trà Sữa.
Quả nhiên trong phòng bếp có một ngăn tủ, Lữ Hồng Tú không biết buổi sáng lúc tiểu thư ra cửa lại có mang tới đây một hộp đồ ăn.
Nàng cẩn thận lấy cái hộp ra rồi mở nắp, thấy bên trong có một cái bình gốm sứ rất lớn.
Lữ Hồng Tú sửng sốt một chút, vừa muốn mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, muội muội Lữ Hồng Xảo của nàng xuất hiện cùng với nhị tiểu thư.
Cố Vân Khả vội vàng chạy đến trước mặt nàng, thở hổn hển bò lên trên ghế, lúc nhìn thấy bình gốm kia đôi mắt liền sáng lên.
“Hồng Tú tỷ tỷ, tỷ có biết đây là gì không?”
Lữ Hồng Tú mở nắp ra nhìn thấy bên trong có nước, không đúng, cũng không phải là nước, màu sắc có chút vẩn đục giống như là màu vàng nhưng lại nhạt hơn một chút.
Nhưng lại mơ hồ tản ra một mùi hương thơm ngọt nồng đậm, làm cho Lữ Hồng Tú cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Nàng nhìn về phía Cố Vân Khả hình như biết rất rõ, cười hỏi: “Nhị tiểu thư biết đây là gì sao?”
“Đương nhiên, đây là trà sữa.” Tiểu cô nương rất kiêu ngạo, bàn tay nhỏ cầm lấy thìa gốm sứ ở bên cạnh, nhẹ nhàng khuấy một cái, lúc cầm lên, bên trong muỗng có thêm mấy viên tròn nhỏ màu nâu.
“Cái này uống rất ngon.” Tiểu cô nương buông muỗng xuống, lại từ trên ghế trượt xuống, lấy ra một cái ly đưa cho Lữ Hồng Tú.
Lữ Hồng Tú nhìn bộ dáng trông mong của tiểu cô nương, biết cô bé rất muốn uống có chút dở khóc dở cười.
“Nhị tiểu thư muốn uống phải hỏi đại tiểu thư mới được.”
Tiểu cô nương lại bĩu môi: “Ta không muốn uống.”
Lữ Hồng Tú khó hiểu, vẫn là Lữ Hồng Xảo giải thích: “Trước khi ra cửa nhị tiểu thư đã uống qua, biết được cái này gọi là trà sữa trân châu, nàng sợ tỷ tỷ không biết, cho nên lại đây nói cho tỷ tỷ biết.”
Lữ Hồng Tú ngẩn người, nhìn ánh mắt tiểu cô nương tràn ngập ấm áp: “Cảm ơn nhị tiểu thư.”
Nói xong nàng cẩn thận múc trà sữa ra, ngay sau đó đậy nắp lại cất vào tủ, đem trà sữa ra ngoài.
Nhiếp Song ở tầng hai, sân sau đều là nam nhân, nữ nhân vào cũng không tiện.
Phong cảnh trên tầng hai cũng rất tốt, Nhiếp Song rất thích.
Nhưng lúc này chỉ có một mình nàng, ngoại trừ nha hoàn ra cũng không có ai trò chuyện, nàng chỉ có thể nhìn phong cảnh ở lầu hai.
Vừa nhìn mới liền phát hiện nơi này hóa ra lại không giống với những tửu lâu mà trước kia nàng nhìn thấy, lầu hai có mấy cái bàn không lớn lắm, có hình tròn cũng có hình vuông, hình chữ nhật, còn đặt mấy khúc gỗ nhỏ, cũng có ghế dựa nhỏ, kỳ lạ chính là mặc kệ khúc gỗ hay ghế dựa, bên trên đều đặt một cái đệm mềm mại, ngồi trên đó đặc biệt thoải mái.
Chỗ trống còn đặt hai cái ghế dựa thật dài, bên trên cũng có đệm mềm, nàng cảm thấy mình có thể nằm trên đó ngủ một giấc.
Bàn có màu trắng, thoạt nhìn trông rất thoải mái. Trên ngăn tủ trái phải đều bày các đồ vật như tranh khắc bằng gỗ, còn có một ít sách.
Nhiếp Song còn tưởng rằng là một ít tứ thư ngũ kinh nhàm chán hoặc là nữ tắc nữ giới linh tinh gì đó, kết quả khi nàng lật ra một cuốn, vậy mà là một cuốn tiểu thuyết??
Trong nháy mắt hai mắt Nhiếp Song liền tỏa sáng, trời ạ, rốt cuộc đây là chốn thần tiên gì vậy? Nàng cảm thấy mình có thể ở lại nơi đây một buổi chiều không cần đi đâu, chỉ cần có một cuốn tiểu thuyết là đủ rồi.
Ừm, bên cạnh còn có cờ vây, còn có giấy và bút mực, có thể viết chữ vẽ tranh.
Nhiếp Song có chút hưng phấn, có thể tìm thêm một vài người bạn đến chơi cờ, đọc sách cùng nhau đúng không?
Mới nghĩ đến điều đó Lữ Hồng Tú đã lên đây.
Nàng bưng một cái khay, trên khay đặt trái cây còn có một cái ly, hẳn đó là trà?
“Nhiếp cô nương, tiểu thư nhà ta chuẩn bị riêng cho cô nương, đây là đồ hộp và trái cây của cửa tiệm bán, còn có một chút điểm tâm, còn cái này là trà sữa.”
Vừa dứt lời, sau lưng xuất hiện một cái đầu nho nhỏ, thêm vào một câu: “Trà sữa trân châu.”
Nhiếp Song sửng sốt, còn chưa kịp hiểu trà sữa trân châu là cái gì thì đã bị Cố Vân Khả rời đi sự chú ý.
Nhìn tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, ánh mắt của nàng ấy "tách" một cái chợt sáng bừng lên: “Ngươi là tiểu Vân Khả?”
“Vâng ạ.”
Nhiếp Song lập tức vươn tay ra: “Đáng yêu quá, nhanh tới đây cho ta ôm một cái.”
Nàng ấy có điểm giống với Kha biểu cô, đó là không có sức kháng cự trước tiểu hài tử. Hơn nữa Kha biểu cô đã từng nhắc đến hai đứa nhỏ Cố Vân Thư và Cố Vân Khả trước mặt Nhiếp Thông, nên nàng ấy đã muốn gặp chúng từ lâu.
Bây giờ gặp mặt, so với tưởng tưởng của nàng ấy còn dễ thương hơn nhiều, tức khắc cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.
Tiểu Vân Khả cười hì hì, từ phía sau Lữ Hồng Tú đi ra, trực tiếp bị Nhiếp Song ôm vào trong ngực.
“Hôm nay cửa hàng nhà ngươi khai trương, sao ngươi cũng đến đây, nhiều người qua lại, ngươi lại nhỏ như vậy, nếu đụng phải người khác thì phải làm sao?”
Tiểu cô nương lắc lắc đầu: “Không sợ, ta nhanh nhẹn lắm, không đụng được.”
“Nhanh nhẹn?” Nhiếp Song nhìn cô bé từ trên xuống dưới, tiểu cô nương mới bốn tuổi, cả người mũm mĩm, tay chân ngắn ngủn, nhìn không ra nhanh nhẹn chỗ nào.
Lữ Hồng Tú bỏ đồ xuống rồi đi ra ngoài, bây giờ Nhiếp Song mới nhìn thấy Lữ Hồng Xảo đang đứng ở phía sau.
Nàng ấy vừa lộ ra ánh mắt nghi hoặc, tiểu cô nương đã trượt xuống khỏi ngực Nhiếp Song, liền giới thiệu cho nàng ấy cô bạn nhỏ của mình.
Tính tình Nhiếp Song hơi trẻ con, nàng ấy biết đây là hạ nhân của Cố gia, nhưng tình cảm của tiểu hài tử rất đơn thuần, cho nên nàng cũng thân thiện xoa xoa đầu Lữ Hồng Xảo.
Khuôn mặt Lữ Hồng Xảo lập tức phiếm hồng, dáng vẻ thẹn thùng.
Nhiếp Song không nhịn được mà bật cười, thuận tay cầm trà sữa lên uống một ngụm.
Ừm??
Nàng ấy chớp chớp mắt, uống thêm một ngụm nữa, xác định không phải là ảo giác, thì cúi đầu mở to mắt nhìn đồ trong chén trà.
Đây là cái gì? Trước đây nàng ấy chưa từng uống qua, không giống nước đường, cũng không phải là rượu trái cây, hương thơm nồng đậm uống rất ngon.
Nhiếp Song không nhịn được mấp máy môi, đang định bỏ xuống, lại thấy giọng nói non nớt vang lên: “Có phải uống rất ngon hay không?”
Nhiếp Song cúi đầu thấy tiểu cô nương vóc dáng thấp bé đang đứng bên cạnh bàn, bởi vì dáng người nhỏ bé, đôi tay bé xíu bám lấy mép bàn, mở to mắt nhìn nàng.
Nhiếp Song cười: “Có muốn uống không?”
Ánh mắt của tiểu cô nương rât tha thiết, ngay khi Nhiếp Song cho rằng cô bé muốn uống, lại thấy tiểu cô nương quyết đoán lắc lắc đầu.
“Không uống.”
“Tại sao?” Nhìn dáng vẻ này rõ ràng rất muốn uống.
“Buổi sáng ta đã uống rồi.” Chẳng qua là nhìn thấy người khác uống, cứ như thể mình cũng đang uống vậy.
Vì thế tiểu cô nương sốt ruột thúc giục Nhiếp Song: “Ngươi mau uống đi, đại tỷ làm đó, viên tròn tròn kia gọi là trân châu. Ngươi ăn thử xem.”
Nhiếp Song nhìn đôi mắt mở to tràn ngập vẻ tự hào, ý tứ ‘đại tỷ ta là tốt nhất, đại tỷ ta là người giỏi nhất, đồ đại tỷ ta làm là mỹ vị nhân gian’ của cô bé, làm nàng muốn bắt cóc mang về nhà, làm muội muội của mình.
Nhiếp Song cầm cái muỗng, múc một ít trân châu.
Ừm? Mềm mềm lại dai dai, ở trong miệng trơn trượt lăn qua lăn lại, đây là cái gì? Sao lại có thứ thần kỳ như vậy?
Nhiếp Song lại uống thêm một ngụm trà sữa, nàng phát hiện thứ này thực sự gây nghiện.
Uống xong một ngụm lại muốn uống tiếp ngụm thứ hai, cảm giác không thể nào dứt ra được.
Đến khi uống được nửa ly, nàng đột nhiên dừng lại, không được, uống nữa thì sẽ hết không còn nữa.
Đúng rồi, đi tìm Cố Vân Đông, nàng có thể mua mang về nhà.