Chương 346: Người Nhiếp Phủ Cũng Tới.
“Đúng vậy, hình như đồ hộp Cố Ký bán giống với đồ hộp ở tửu lâu Cẩm Tú.” Chu quản sự gật gật đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Hai người Chu Đại Phú nhìn thấy Liễu Duy và chưởng quầy của tửu lâu Cẩm Tú, trong tay chưởng quầy kia còn cầm hộp quà vừa vào cửa liền chúc mừng Cố Vân Đông.
“Khai trương đại cát, nơi này của Cố cô nương quả nhiên rất náo nhiệt.”
Tiết Vinh tiến lên nhận hộp quà, mời Liễu Duy và chưởng quầy vào bên trong.
Liễu Duy xua xua tay: “Không cần chiêu đãi ta, ta tới đây để hỗ trợ.”
Tiết Vinh cũng không quan tâm hắn nữa, chỉ đưa cho hai người nước đường.
Chốc lát sau, ngoài cửa lại có một chiếc xe ngựa, có người từ trên bước xuống.
Tiến vào liền cười chào hỏi: “Cô chủ Cố khai trương đại cát, buôn bán thịnh vượng.”
Cố Vân Đông sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy chưởng quầy tửu lâu Cẩm Tú đứng lên, nghênh đón: “Hóa ra là Trác lão gia tới.”
Trác lão gia? Cố Vân Đông đột nhiên nghĩ tới Trác Quang.
“Trác lão gia đại giá quang lâm, mời vào bên trong, mời vào bên trong, xin thông cảm vì chiêu đãi không chu toàn.”
Trác lão gia cười ha ha nói: “Cô chủ Cố đừng khách khí, nhà chúng ta đã sớm nghe Trác Quang nói, cô chủ Cố thông minh có năng lực, ở phủ thành mở một cửa tiệm lớn như vậy, còn buôn bán đường trắng đồ hộp hiếm thấy. Lần trước tiểu tử kia cầm về không ít đồ tốt từ nhà cô chủ Cố, chính là làm chúng ta thèm nhưng không đủ ăn.”
Cố Vân Đông không nghĩ tới Trác lão gia lại thẳng thắn như vậy, lập tức cũng cười theo: “Trác lão gia khen như vậy làm ta ngượng ngùng, cũng là ngài để ý, ta đây cũng là làm việc nhỏ nháo một chút, ngài đừng thấy buồn cười là tốt rồi.”
“Không phải quá khiêm tốn sao? Ta đã sớm ngóng trông cửa tiệm này của ngươi khai trương cho nên sáng sớm liền tới đây, lát nữa ngươi nhớ để lại cho ta một chút đồ hộp mang về.”
“Đó là đương nhiên.”
Cố Vân Đông bảo Tiết Vinh dẫn ông ấy đến sân sau ngồi, thuận tiện đá Liễu Duy ra sân sau cùng nhau nói chuyện.
Trác lão gia bảo người phía sau đem lễ vật lên.
Cố Vân Đông mới vừa cho người dâng trà, bên ngoài lại có hai chiếc xe ngựa dừng lại.
Cố Vân Đông vẫn không quen biết nhưng…… Trong đó có một người rất quen mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra hắn và người học sinh họ Thái có bộ râu dài đã giả mạo hiệu trưởng Tề Sơn kia là huynh đệ ruột thịt, vì họ rất giống nhau.
Quả nhiên, người nọ tự giới thiệu hắn là huynh trưởng của Thái Vĩnh.
Đi cùng với hắn là phụ thân của một học sinh khác, thoạt nhìn bọn họ cũng là người đọc sách, có dáng vẻ nhã nhặn, nhẹ nhàng và lễ độ.
Cố Vân Đông tiến lên hàn huyên hai câu, liền để cho Thiệu Thanh Viễn dẫn đến sân sau.
Không lâu sâu, lại có mấy người mang theo hộp quà tiến vào.
Trong xe ngựa đối diện với cửa tiệm Cố Ký, mày của Chu Đại Phú đã bắt đầu nhíu lại.
Trong lòng Chu quản sự cũng hiện lên một tia cảm giác không ổn: “Lão gia, những người tới phía sau này hình như đều không phải là dân chúng bình thường.”
Hắn có quen biết với chưởng quầy tửu lâu Cẩm Tú nhưng đám người Trác lão gia hắn cũng không quen thuộc lắm.
Nhưng nhìn tư thế kia sợ cũng không phải là một dân chúng nghèo bình thường.
Chu Đại Phú nhíu mày: “Lại chờ thêm mấy phút, ngươi hãy cho người động thủ.”
Cũng không biết làm sao, hắn cảm giác có chút bất an, tim đập dồn dập, giống như sắp phát sinh chuyện lớn gì đó.
Chu quản sự nuốt nuốt nước miếng, vừa định gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hắn mở to hai mắt nhìn: “Lão gia, người kia giống như là…… quản sự của Nhiếp phủ.”
Nhiếp phủ?
Chu Đại Phú đột nhiên nhìn theo ngón tay của hắn, quả thực nhìn thấy một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa Cố Ký.
Sau đó một người bước xuống từ xe ngựa, Chu Đại Phú lại quá quen thuộc với người nọ, đây không phải là quản sự Nhiếp của Nhiếp phủ sao?
Vị quản sự này Chu Đại Phú trèo không tới, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể tiếp xúc một chút với tiểu quản sự của Nhiếp phủ mà thôi.
Lúc này Chu Đại Phú không thể bình tĩnh được nữa trực tiếp bước xuống xe ngựa.
“Quản sự của Nhiếp phủ sao lại tới đây?”
Chu quản sự run run, cố gắng tìm một lý do để bám viú, ôm một tia hy vọng mà mở miệng nói: “Có lẽ, có lẽ cũng nhìn trúng đồ hộp mà Cố Ký bán? Lão gia ngài ngẫm lại xem, dù sao đồ hộp này cũng khó mua được, nói không chừng Nhiếp phủ cũng muốn chia một chén canh, cho nên bọn họ tới cửa gây áp lực với Cố Ký?”
Vừa dứt lời, liền thấy vị quản sự kia xoay người, cung kính đi đến trước một chiếc xe ngựa phía sau, tự mình vén màn xe lên.
Rất nhanh bên trong có một tiểu cô nương không quá mười bốn mười lăm tuổi đi ra.
“Vậy, cô nương kia là ai?” Chu Đại Phú hỏi.
Chu quản sự nuốt nuốt nước miếng: “Có thể làm cho quản sự kia tôn trọng như vậy, chỉ sợ là…… tiểu thư của Nhiếp phủ?”
Cố Vân Đông cũng không ngờ tới đích thân tiểu thư của Nhiếp phủ đến đây.
Cô có nói qua với Kha biểu cô, chỉ cần quản sự tới là đủ rồi.
Không nghĩ tới chẳng những quản sự tới mà vị cô nương tên Nhiếp Song này cũng xuất hiện ở cửa Cố Ký.
Hơn nữa vừa đến đã rất tự nhiên mà đi về phía Cố Vân Đông, giống như quen thuộc đã lâu mà khoác cánh tay của cô: “Ngươi chính là Cố cô nương đúng không? Ca ca đã nói với ta về người rồi, Kha biểu cô cũng liên tục khen ngợi ngươi. Ta đã sớm muốn gặp ngươi nhưng vẫn luôn không có cơ hội, ngươi ở thôn Vĩnh Phúc ta cũng không đi được, cuối cùng hôm nay cũng được như ước nguyện.”
Kha biểu cô liếc mắt nhìn nàng ấy: “Được rồi, mới lần đầu tiên gặp mặt đã lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì nữa?”
“Tuy rằng chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt nhưng bạn tri kỷ đã lâu, ta đã sớm nghe nói qua về Cố cô nương.”
Kha biểu cô kéo nàng ấy một chút: “Được rồi, nghe cũng đã nghe qua rồi, đừng đứng chắn ở trước cửa, nhiều người như vậy lỡ đâu đụng phải thì phải làm sao?”
Nhiếp Song thè lưỡi, bị Kha biểu cô kéo vào trong, vẫn không cam lòng mà quay đầu lại nói với Cố Vân Đông: “Chờ chút nữa ngươi không bận ta lại tìm ngươi nói chuyện, đúng rồi đồ ăn nhà ngươi rất ngon, quà ngươi tặng trong ngày lễ hai lần trước chúng ta đều rất thích. Căn bản hôm nay cha ta cũng tính tự mình tới chúc mừng ngươi khai trương, đáng tiếc có việc nên phải trì hoãn, để ta tới cũng giống nhau, cha ta nói để ta đến cảm ơn ngươi.”
Chu quản sự mới vừa yên lặng chạy đến cửa Cố Ký tính hỏi thăm tình hình cụ thể ở đây một chút, vừa lúc nghe được những lời này, lập tức sắc mặt giống như bị sét đánh.
Đại tiểu thư nhà họ Nhiếp nói cái gì?
Ý của nàng ta chính là cô chủ Cố đã sớm có quen biết với Nhiếp gia, lại còn quen thuộc đến mức hai lần tặng quà cho nhau trong ngày lễ?
Chỉ là một cửa tiệm nhỏ khai trương, Nhiếp lão gia còn tính toán tự mình tới đây?
Kết quả không tới được liền để cho đại tiểu thư với quản sự tới đây?
Cố Ký, Cố Ký hóa ra lại có quan hệ tốt với Nhiếp phủ như vậy sao?
Chu quản sự có chút hoảng hốt, Cố Vân Đông lại nhìn bóng dáng Nhiếp Song bị Kha biểu cô mang đi, lắc đầu bật cười.
Cô còn chưa kịp nói một câu, đều bị Nhiếp Song ba ba nói xong.
Nhưng tính tình Nhiếp Song lại rất ngay thẳng, còn có Nhiếp lão gia, quả nhiên người càng có thành tựu thì lại càng khiêm tốn .
Xin được học hỏi.
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ, gọi Lữ Hồng Tú tới nói: “Ngươi đi ra phòng bếp ở sân sau, lấy hộp thức ăn ta đặt ở trong tủ ra, đem một phần đưa cho Nhiếp tiểu thư.”
Nói xong liền đưa cho Lữ Hồng Tú một chiếc chìa khóa.
Lữ Hồng Tú vội vàng đáp một tiếng, sau đó đi nhanh ra phía sau.