Chương 345: Đồng Phục.
Mọi người đang thấy khó hiểu, Cố Vân Đông đã mở rương ra, bên trong lại có rất nhiều quần áo.
Cố Vân Đông lấy ra một bộ, nói: “Hôm nay cửa tiệm khai trương vì để các khách hàng dễ tìm người cho nên quần áo của mỗi người đều giống nhau. Cách đây mấy ngày ta đã đặt một tiệm may gấp rút hoàn thành mấy bộ đồng phục này, tối hôm qua mới nhận được, mọi người vào phòng thay đồ thử trước đi.”
Quần áo trong cửa tiệm Cố Ký vẫn luôn được thống nhất, lúc ở huyện thành cũng như thế.
Lúc đầu quần áo của Trịnh Cương và Thung Tử được mua ở tiệm may sau đó có Thẩm Tư Điềm tới, nàng ấy may đồ rất tốt hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, tâm tư cũng khéo léo nên quần áo thiết kế cũng đẹp.
Cố Vân Đông liền nhờ Thẩm Tư Điềm hỗ trợ làm, thứ nhất coi như là chiếu cố việc làm ăn của nàng ấy, để nàng ấy kiếm thêm ít tiền. Thứ hai là nàng ấy làm trang phục cũng tốt hơn so với các tiệm may khác, Cố Vân Đông nói yêu cầu nào nàng ấy cũng có thể thỏa mãn từng yêu cầu một.
Cho đến nay, mỗi quý Trịnh Cương và Thung Tử đều có hai bộ quần áo để thay đổi, đãi ngộ cũng xem như rất tốt.
Ít nhất Thung Tử cũng rất cao hứng, mỗi lần phát quần áo mới hắn đều có thể mừng rỡ đem cửa tiệm dọn dẹp từ trên xuống dưới.
Hiện giờ tới phủ thành tất nhiên cũng nên làm như thế, chỉ là Thẩm Tư Điềm không ở đây cô chỉ có thể để cho tiệm may bên này hỗ trợ làm.
“Trịnh thúc, đây là của chú.” Cố Vân Đông đem một bộ quần áo đưa cho ông ấy.
Trịnh Cương rất bình tĩnh dù sao cũng đã từng nhận vài bộ quần áo đồng phục rồi, nhưng có quần áo mới để mặc ai mà không vui, rốt cuộc trong lòng vẫn nhảy nhót.
Nhưng Tô Trường Thuận lại không bình tĩnh được, lúc gọi đến tên của hắn, cả người hắn cũng có chút hoảng hốt.
Cho đến khi nhận được quần áo, hắn mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Cửa tiệm còn quan tâm đến quần áo của tiểu nhị nữa sao? Chuyện này cũng thật quá tốt, tiền công cao coi như xong, vậy mà còn có phát quần áo mới.
Hắn nhìn bộ quần áo đang mặc trên người lại sờ sờ quần áo trên tay, thế nhưng phát hiện quần áo cô chủ phát hình như chất vải rất tốt.
Không chỉ nam có mà nữ cũng có, nhưng không giống nhau, của nữ nhân đẹp mắt hơn một chút, màu sắc cũng tươi sáng hơn một chút.
Mọi người nhận được quần áo đều rất vui vẻ, nhìn thấy thời gian không còn sớm, vội xoay người vào phòng thay đồ.
Sau khi đi ra cả người đều rực rỡ hẳn lên.
Ngoại trừ quần áo của Trịnh Cương trông khác biệt ra thì mấy tiểu nhị đều giống nhau, trên cánh tay đều có chữ Cố, nhưng chữ này có thể tháo ra, sau này nếu quần áo bọn họ đã cũ muốn đưa cho người khác mặc thì chỉ cần tháo cái chữ kia ra là được.
“Được rồi, mọi người đã thay quần áo xong, chúng ta cũng có thể chuẩn bị mở cửa rồi. Cửa tiệm sẽ mở cửa lúc bốn giờ, chỉ còn nửa canh giờ nữa mọi người chuẩn bị sẵn trà và thức ăn đi đừng để bỏ sót.”
Cô nói xong, mọi người liền cùng nhau đi chuẩn bị.
Không lâu sau, Kha biểu cô cũng tới.
Cố Vân Đông vẫn luôn canh thời gian, thấy sắp tới giờ, vội vàng cho người chuẩn bị pháo.
“Khai…trương!!” Thời gian vừa đến, trên mặt cô tràn đầy ý cười, cánh tay vung lên cao giọng hô to.
Cửa vừa mở ra, tiểu nhị ăn mặc trang phục giống nhau liền lập tức đứng ở hai bên.
Thiệu Thanh Viễn đốt pháo, rất nhanh âm thanh ‘bùm bùm bùm’ liền vang lên trên đường phố, trong nháy mắt truyền ra thật xa.
Chu Đại Phú đang ngồi trên xe ngựa cũng dừng lại một chút, hơi hơi nheo mắt hỏi Chu quản sự ở bên cạnh: “Đã khai trương?”
“Nghe động tĩnh này hẳn là khai trương.” Chu quản sự cung kính trả lời: “Lão gia yên tâm, ta đã để cho bọn họ chuẩn bị tốt.”
Lúc hắn nói chuyện, biểu cảm của hắn rất dữ tợn, đem tất cả thương tổn lúc trước hắn phải chịu đựng đổ lên mấy người Cố Vân Đông.
Hôm nay hắn sẽ làm cho Cố Ký này triệt để không thể mở cửa.
Trong lòng Chu Đại Phú sao có thể không oán hận chứ? Lần đầu tiên gặp mặt, con trai mình bị người ta ném lên lưng ngựa thiếu chút nữa mất đi nửa cái mạng, bản thân còn bị tống tiền hơn một ngàn lượng bạc.
Lần thứ hai gặp mặt lại làm ra vẻ đáng thương, chẳng những sợ tới mức chạy trối chết còn phải giải quyết đám côn đồ kia.
Vốn tưởng rằng phía sau Cố Ký này có chỗ dựa nào đó không thể lường được, kết quả điều tra ra lại chỉ là đồ nhà quê từ nông thôn đến, mới mở một cửa tiệm ở huyện đã cuồng đến không chịu được, đến phủ thành cũng không biết thu liễm quả thực rất đáng giận, đáng chết.
Hắn nhẹ nhàng gõ gõ vào vách xe, nói với A Phong đang đánh xe ở bên ngoài: “Chạy nhanh lên.”
Đừng để đến lúc đó không đuổi kịp náo nhiệt.
“Vâng, thưa lão gia.” Trái với sự lạc quan của Chu Đại Phú và Chu quản sự, A Phong trông có vẻ lo lắng sốt ruột.
Suy nghĩ một chút hắn vẫn không nhịn được mà mở miệng nói: “Lão gia, vị công tử và cô nương kia đều có võ công, đám côn đồ kia miệng chỉ biết ba hoa, nếu thật sự muốn phá, sợ là chỉ cần một người cũng có thể đánh ngã bọn họ.”
Chu Đại Phú còn chưa kịp trả lời, Chu quản sự liền cười nhạo nói: “Yên tâm, ta đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu đám côn đồ kia không có bản lĩnh gì cũng không sao, trước đó ta đã tìm mấy người có thân thủ tốt trà trộn ở bên trong. Đến lúc đó mấy người kia sẽ giữ một nam một nữ kia, những người khác sẽ đập phá toàn bộ cửa tiệm của bọn họ.”
A Phong nhíu mày cũng không nói gì nữa.
Hắn chỉ là hộ vệ phụ trách bảo hộ chủ tử an toàn.
Những chuyện khác, chủ tử đều để Chu quản sự phụ trách.
Xe ngựa nhanh chóng tới đầu hẻm cách Cố Ký không xa, A Phong liền dừng lại.
Chu quản sự xuống xe ngựa, nhìn trái nhìn phải liền thấy được nơi ẩn thân của đám côn đồ, hắn khẽ gật đầu với bọn chúng.
Nhưng trong đầu mấy tên côn đồ kia giờ phút này lại phức tạp, vốn cho rằng giống như đi ngang qua sân khấu diễn một chút là được ai ngờ Chu quản sự lại nhét vào nhóm bọn chúng vài cao thủ trông rất lợi hại.
Việc này làm cho bọn côn đồ không dám dễ dàng qua loa cho xong chuyện, cho dù là căng da đầu cũng chỉ có thể tiến lên. Nhưng nghĩ lại, ở đây có mấy người cao thủ như vậy, hắn còn sợ cái gì nữa. Không cần sợ, vừa vặn tìm một nam hai nữ kia báo thù.
Chu quản sự thấp giọng nói với Chu Đại Phú trong xe ngựa: “Lão gia, đám côn đồ kia cũng đã tới, chỉ chờ mệnh lệnh của chúng ta. Khi nào chũng ta sẽ động thủ?”
Chu Đại Phú nhìn bên Cố Ký một chút thấy Cố Ký đã mở cửa, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang đứng ở ngoài cửa, tiếng pháo vừa kết thúc đã có người lục tục đi vào bên trong.
Hắn khẽ hừ một tiếng: “Chờ một chút, hiện tại vừa mới mở cửa, một lát nữa có nhiều người đến xem náo nhiệt, lúc đó nháo mới vui.”
“Đã rõ.” Chu quản sự gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Ký, một lát sau liền lẩm bẩm một tiếng: “Không thể ngờ lại có nhiều người đến như vậy.”
“Hai ngày trước không phải bọn họ đã phát tranh chữ kia ở trên phố sao? Họ làm những thứ lạ mắt này, người đến đây hơn phân nửa đều đang hướng đến chuyện tiêu một lượng bạc có thể nhận một gói trái cây khô, đều là dân chúng tham một món lợi nhỏ không đáng tiền.”
Chu quản sự gật gật đầu, rất đồng ý. Rốt cuộc những người đó ăn mặc cũng chẳng ra gì, một đám còn sợ hãi, rụt rè, do do dự dự.
Nhưng cũng rất nhanh hắn liền nhíu mày nhìn bóng dáng có chút quen thuộc sải bước vào trong cửa tiệm Cố Ký.
“Lão gia, người kia hình như là……”
Chu Đại Phú cũng thấy được, lập tức nhíu mày, một lát sau bừng tỉnh hiểu ra.
“Đều là người từ huyện Phượng Khai tới, hơn phân nửa là quen biết.”