Chương 344: Thư Của Vân Thư .
Cho đến khi trời sắp tối, những học sinh của học viện Thiên Hải mới buông bút xuống.
Cố Vân Đông mời bọn họ ăn cơm tối, trước khi mọi người rời đi lại tặng cho mỗi người hai món đồ hộp, một bao mứt và một cân đường trắng làm quà cảm ơn.
Đám người Tề Đình ngẩn cả người, sau một lúc lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Không nói đồ hộp, mứt mà ngay cả đường trắng này chẳng những quý mà còn không dễ mua, Cố gia này lại đưa mỗi người một cân?
Những học sinh này căn bản đã ăn không ít đồ của Cố gia, lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đặc biệt có những người điều kiện trong nhà bình thường, có cảm giác hốc mắt hơi hơi nóng lên.
Tề Đình hít sâu một hơi, nói: “Cửa tiệm các ngươi ba ngày sau khai trương đúng không? Ngày đó chúng ta phải đi học, nhưng ta sẽ gọi người thân bằng hữu đến ủng hộ cho các ngươi.”
“Đúng đúng đúng, còn có chúng ta.” Những người khác lần lượt mở miệng.
Kỳ thật cho dù Tề Đình không nói, bọn họ cũng có suy nghĩ như vậy. Không nói cái khác, cửa tiệm bán đồ hộp chính thống này, chỉ có một nhà này, chẳng may đi trễ, nói không chừng ngay cả sợi lông cũng không mua được.
Cố Đại Giang cười chắp tay: “Vậy thì ta xin cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Lúc này mọi người mới cảm thấy mỹ mãn mang theo đồ rời đi.
Ngược lại Liễu Duy còn muốn ở lại, nhưng căn nhị tiến này không đủ phòng ở, Thiệu Thanh Viễn lại về rồi, cho nên hắn chỉ có thể lưu luyến cầm các loại đồ ăn, sau đó trở về tửu lầu Cẩm Tú.
Chờ đến khi chỉ còn lại người nhà Cố gia, Thiệu Thanh Viễn mới lấy một phong thư ra: “Đây là Vân Thư Nguyên Trí nhờ ta mang cho mọi người.”
Cố Đại Giang vội vàng nhận lấy, mở ra xem.
Hai người Vân Thư còn phải ở học đường đọc sách, ở phủ thành mở cửa tiệm, bọn họ ngươc lại cũng muốn đến.
Nhưng lần này, sợ rằng sẽ phải xin nghỉ mấy ngày, chưa kể Tần Văn Tranh sẽ không chấp thuận, chính Vân Thư cũng sẽ không làm như vậy.
Hắn vốn là học sinh nhỏ tuổi nhất ở học đường, mới vào học đường một thời gian ngắn. Vì vậy, tuy có thiên phú tốt, nhưng thành tích cũng chỉ thuộc loại trung bình, còn có rất nhiều chỗ cần cố gắng.
Nguyên Trí càng không cần phải nói, nền tảng của hắn càng yếu hơn, hận không thể tách thời gian một ngày thành hai mà dùng.
Cho nên hai người không có cách nào tham gia khai trương ở phủ thành, trong lòng rất tiếc nuối.
Hơn nữa cũng đã rất nhiều ngày không được gặp cha mẹ tỷ muội, chúng nhớ mọi người vô cùng, lúc này mới viết phong thư thật dong dài lằng nhằng dài mấy trang
Cố Đại Giang xem đến lắc đầu bật cười, ngay sau đó lại có chút không nỡ.
Sau này ông phải ở lại đây đọc sách ở học viện Thiên Hải, vợ ông cũng ở lại bên cạnh, con gái út đại khái cũng sẽ ở lại đây. Ngược lại Vân Đông sẽ phải chạy tới chạy lui, nhưng việc làm ăn của cô sau này sẽ càng lúc càng lớn, sẽ rất bận rộn.
Thôn Vĩnh Phúc bên kia, cũng chỉ có hai người Vân Thư và Nguyên Trí làm bạn với nhau.
Vốn dĩ Cố Đại Giang còn nghĩ sau khi cả nhà đoàn tụ trong tương lại họ có thể luôn ở bên nhau.
Đáng tiếc hiện thực luôn luôn đẩy ngươi về phía trước, không thể không tách ra.
Cố Vân Đông cũng đọc thư xong, một chồng lớn thật dày cũng mất công hai người này viết ra, bên trong đều là một ít chuyện nhảm nhí.
Vân Thư tính thích nói chuyện, thì ra không chỉ thể hiện ở ngoài miệng, mà còn có thể biểu hiện ở trên giấy.
Cô lắc đầu, quay đầu đi sắp xếp lại tờ truyền đơn.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông liền cho cả nhà ra trận, đem tờ truyền đơn này phân phát ở các đầu phố.
Ngay cả Tiểu Vân Khả cũng đi cùng với Đồng Thủy Đào đứng ở đầu đường nói với mọi người qua đường: “Cố Ký khai trương, có rất nhiều đồ ăn ngon, mau mau đến xem thử”
Ai cũng không nghĩ tới, người phát tờ rơi nhanh nhất và hữu hiệu nhất lại là cô bé.
Tiểu cô nương có cảm giác vô cùng thành tựu, buổi tối khi về nhà ước chừng ăn đủ hai chén cơm.
Hai ngày sau, cuối cùng Cố Ký cũng khai trương.
Mùng 8 tháng 9, thời tiết tốt, nên cưới hỏi, dọn nhà, khai trương.
Sáng sớm thức dậy, cả Cố gia tinh thần phấn chấn chuẩn bị thật tốt cho bản thân, ngoài trừ Cố Đại Giang vẫn phải đi đến học viện, tất cả mọi người đều đi đến cửa tiệm Cố Ký nằm trên đường Đại Tuệ.
Cùng lúc đó, bên trong nội thành cũng có không ít người đều đang xoa xoa tay háo hức chuẩn bị tốt, trên tờ truyền đơn kia đã nói rất rõ ràng, chỉ cần bỏ ra một lượng bạc đã có thể được tặng một gói trái cây khô.
Một lượng bạc đối với nhiều người ở phủ thành này mà nói cũng không tính là nhiều, cho dù không có thì mấy người có chút thông minh cũng có thể nghĩ đến góp cùng với người khác, mỗi người mua một ít đến lúc đó là có thể được tặng một gói trái cây khô.
Trong số đó, phải kể đến người hàng xóm Tôn thị ở bênh cạnh Tô gia.
Hai ngày trước Tôn thị vừa vặn cũng nhận được một tờ truyền đơn, nhờ người đọc giúp chữ ở phía trên lập tức cảm thấy hứng thú. Đồ hộp này bà ta đã sớm nghe người ta nói qua, nghe nói ăn rất ngon, tửu lâu Cẩm Tú cung không đủ cầu, giá cả còn đặc biệt đắt, không dễ mua.
Tôn thị không đủ tiền để mua đồ ở đó, ở các cửa tiệm khác cũng có bán đồ nhưng không phải chính tông giá lại rẻ, bà ta mua về ăn, hương vị kia quả thực một lời khó nói hết, có một mùi vị rất kỳ lạ.
Nghe nói lần này cửa tiệm Cố gia bán loại đồ hộp chính tông ở tửu lầu Cẩm Tú, bà ta liền có tâm tư, vừa lúc mấy ngày trước con trai giao tiền công cho bà ta, nên bà ta cũng không quá eo hẹp.
Bởi vậy ngay sáng sớm, bà ta đã mặc quần áo mới ra ngoài tìm hai người hàng xóm khác.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, Tô gia bên cạnh cũng mở cửa.
Tô Trường Thuận cũng ăn mặc một bộ quần áo mới tinh, đang đứng ở cửa nói chuyện với mẹ Tô.
“Mẹ, buổi tối con có khả năng trở về muộn, mẹ với tiểu muội cứ ăn trước đi, không cần chờ con.”
Mẹ Tô gật đầu: “Mẹ biết rồi, con mau đi đi đừng làm chậm trễ công việc.”
Tôn thị nghe được cười khanh khách: “Nha, chỉ đi làm việc ở một cửa tiệm nhỏ còn may riêng một bộ quần áo mới, nhìn các ngươi thật có năng lực.”
Mẹ Tô vàTô Trường Thuận đều không để ý tới bà ta, Tôn thị hừ lạnh một tiếng, rời đi.
Tô Trường Thuận lúc này mới nói: “Mẹ, chờ con kiếm được bạc, chúng ta sẽ mua căn nhà khác lớn hơn, không làm hàng xóm với bà ta nữa.”
“Được, mẹ chờ.” Mẹ Tô xoa xoa khóe mắt, rất vui mừng mở miệng.
Không chỉ không làm hàng xóm với Tôn thị, mà những người ở trong cái hẻm nhỏ này, những người từng cười nhạo con trai của bà, đối với nhà bọn họ tránh như rắn rết, bà đều không muốn làm hàng xóm.
Tô Trường Thuận rời đi, đi rất nhanh.
Hôm nay Cố Ký phải khai trương, hắn đã hoàn toàn yên tâm.
Chờ đến cửa tiệm, mấy người Cố Vân Đông cũng vừa mới đến, nhìn thấy Tô Trường Thuận, hơi hơi gật đầu.
“Vào đi.”
Trên kệ cửa tiệm đều đã được sắp xếp đầy đủ các món đồ, đường trắng, đồ hộp, trái cây sấy khô, mứt trái cây, còn có các loại bánh kẹo tinh xảo nhỏ xinh, nhìn rực rỡ muôn màu muôn vẻ, cần có cái gì đều có cái đó.
Tô Trường Thuận vừa vào cửa liền vén tay áo muốn làm việc, ai ngờ Cố Vân Đông lại vẫy vẫy tay: “Không cần vội, các ngươi đều theo ta tới đây.”
Ngày đầu tiên khai trương, ngoại trừ Trịnh Cương, Tô Trường Thuận và A Thử đảm nhận chức chưởng quầy tiểu nhị ra, còn có mấy người A Trư, Trần Tiến Bảo, Đồng Bình đã giao hàng đến đây cùng với Tiết Vinh, Lữ Thắng, thậm chí cả Ngưu thị, Lữ Hồng Tú, Đồng Thủy Đào đều phải đến hỗ trợ chiêu đãi khách hàng.
Mấy người Phùng Đại Năng căn bản cũng muốn hỗ trợ, nhưng nhân viên đã đủ, Cố Vân Đông liền không đồng ý. Chỉ nói để cho bọn họ ở phía sau nghỉ ngơi, đến lúc đó nếu có người dò hỏi về vấn đề trang hoàng của cửa tiệm, cô lại dẫn người tới đây là được.
Đoàn người đi theo Cố Vân Đông vào sân sau, thấy cô sai người lấy ra một cái rương lớn từ trong phòng.