Chương 343: Trở Lại.
Vốn dĩ có một vài học sinh trong lòng có chút không được tự nhiên, không quá thoải mái.
Dù sao hôm nay bọn họ đến đây để tìm Cố Đại Giang đi dạo tiết thanh minh đấy, thừa dịp thời tiết không tệ, còn có thể ở bên ngoài vẽ tranh gì đó.
Ai biết khi tới đây lại trực tiếp bị người ta bắt làm tráng đinh, còn vẽ loại tờ rơi tuyên truyền này nọ để cho người ta dùng làm ăn. Người đọc sách ít nhiều cũng có chút thanh cao, trong nháy mắt liền cảm thấy tranh chữ của mình bị nhiễm lên một chút hơi tiền.
Nhưng ngay cả Tề Đình cũng đã đáp ứng rồi, có mấy người chơi thân với hắn cũng là một vẻ không sao cả. Bọn họ tất nhiên cũng không dám nói cái gì, chỉ là có chút không quá tình nguyện.
Ai ngờ Cố Vân Đông tiếp đãi khách vô cùng chu đáo, cho trái cây cho nước đường, hiện giờ còn có thêm sữa đông hai tầng không được bán ở bất cứ đâu, ăn quá ngon. Có món ăn nhẹ nào khác ở phía sau không?
Chỉ cần nghĩ như vậy, dạo chơi tiết thanh minh gì đó vẫn nên chờ tới cuối thu mát mẻ rồi nói sau.
Hiện tại…… Quá nóng, ra khỏi cửa làm gì?
Cơm trưa cũng rất phong phú, Cố Vân Đông định ra thực đơn, Ngưu thị xác thật có chút tài năng, trù nghệ rất tốt.
Đến giờ cơm trưa, đám học sinh lập tức hối hận vì trước đó ăn quá nhiều đồ ăn vặt, hiện tại có chút lưng bụng rồi.
Cố Vân Đông cười cười, để cho bọn họ từ từ ăn còn mình đi xem tờ tuyên truyền do mọi người vẽ.
Ừm, xem ra mọi người đều rất ra sức, số lượng tranh vẽ cũng sắp xong, hơn nữa chất lượng cũng rất đảm bảo.
Buổi chiều, quả nhiên mọi người càng nỗ lực hơn, đại khái vì cảm thấy ngượng ngùng, ăn của người ta nhiều thứ tốt như vậy, tất nhiên không thể lười biếng.
Thậm chí tới chạng vạng cũng không muốn dừng lại, có người còn lén lút hỏi Tiết Vinh…buổi tối ăn cái gì.
Vì vậy lúc Thiệu Thanh Viễn tiến vào sân, thứ hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng mọi người đang ngồi vẽ tranh ở trong nhà chính.
Hắn tức khắc có chút sững người, vốn muốn mở miệng nói chuyện liền bị dừng lại.
Sau một khoảng lặng, hắn nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Theo hướng Lữ Thắng chỉ mà đi phòng bếp, quả nhiên Cố Vân Đông ở nơi đó.
“Huynh đã trở lại rồi sao?” Mắt của Cố Vân Đông sáng lên, ngay lập tức trở nên vui mừng.
Thiệu Thanh Viễn có chút mệt mỏi phong trần, nhưng khi nhìn thấy Cố Vân Đông loại mỏi mệt này ngay lập tức trở thành hư không, nhất là đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ và cao hứng của cô, lại càng cảm thấy lòng mình tràn đầy sự ấm áp.
“Hàng hóa đã vận chuyển đến rồi, đặt ở cửa tiệm bên kia, ta để mấy người A Thử trông coi ở trong cửa tiệm. Còn có mấy người Đồng Bình Trần Tiến Bảo cũng đến, nhưng sân sau cửa tiệm không đủ ở, ta để bọn họ ở lại trong gian hàng mà ta đã mua.”
Hiện giờ Phùng Đại Năng và hai sư phó ông dẫn theo còn ở cửa tiệm, cho nên hết chỗ ở. Chờ lần sau khi mấy người Đồng Bình lại vận chuyển hàng hóa tới đây, sẽ có phòng ở.
Trong khi nói chuyện, hắn đã tới trước mặt của Cố Vân Đông, nhìn xung quanh xem có người nào không, Ngưu thị cũng đã thức thời đi ra ngoài. Lập tức tiến lên một bước, nắm lấy tay cô nói: “Hai ngày này có xảy ra chuyện gì không?”
“Có thì cũng có, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, sau này muội sẽ chậm rãi nói với huynh.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm: “Huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa ăn cơm. Những người trong phòng đều là bạn cùng trường với cha muội, tới hỗ trợ, lát nữa huynh cũng giúp muội chiêu đãi một chút.”
Thiệu Thanh Viễn không mệt, hắn còn muốn bên cạnh cô thêm một lát.
Nhưng Liễu Duy ở phía sau vội vàng chạy tới tìm đồ ăn lại không cho phép, hắn nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, lập tức nhớ tới mục đích của mình khi đến đây, liền cười lạnh nói: “Thiệu Thanh Viễn, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ngươi nói xem ngươi có coi ta là bằng hữu hay không, tới phủ thành mua cửa tiệm cũng không thèm nói cho ta biết.”
Thiệu Thanh Viễn muốn đánh chết hắn ta, hắn buông ra tay, quay đầu, mặt không cảm xúc nói: “Ta quả thật muốn nói cho ngươi biết, cho nên trước khi đến đây, ta đã đi qua Liễu gia.”
Liễu Duy sửng sốt trong lòng lập tức cảm thấy có chút chột dạ, hơi hơi lui ra sau một bước nhỏ: “Đi…ngươi đi qua Liễu gia sao?”
“Đúng vậy, sau đó nghe được một ít chuyện.”
Liễu Duy liền quay đầu bỏ đi: “Ta còn có việc, phải đi trước đây.”
Chỉ mới xoay người, đã bị Thiệu Thanh Viễn bắt lại.
Cố Vân Đông ‘hả’ một tiếng, vô cùng tò mò: “Huynh nghe được chuyện gì?” Cô còn cho rằng Liễu Duy đùng đùng chạy đến đây như vậy là vì tức giận chuyện bọn họ không nói cho hắn biết chuyện đến phủ thành.
Hóa ra không phải như vậy sao?
Thiệu Thanh Viễn liếc Liễu Duy một cái, nói: “Liễu lão đang tìm vợ cho Liễu Duy, hắn không vui, liền chạy trốn đến phủ thành.”
Cố Vân Đông sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Liễu Duy.
Liễu Duy năm nay cũng đã 18 tuổi, nhỏ hơn Thiệu Thanh Viễn hai tuổi.
Bình thường ở thời đại này người mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã có thể cưới vợ, không phải Đào Hành, Bành Trọng Phi cũng cỡ như hắn đều đã có thê thiếp thành đàn sao?
Điều kiện của nhà Liễu Duy khá tốt, cũng không phải không cưới nổi vợ, tình huống của hắn và Thiệu Thanh Viễn không giống nhau, sao lại không vui?
Chẳng lẽ…… Hắn thích nam nhân?
Đầu của Cố Vân Đông bắt đầu suy diễn, ánh mắt nhìn Liễu Duy lập tức mang lên tia đề phòng. Tên này rất thích dính với Thiệu Thanh Viễn, không phải là có ý nghĩ gì đó chứ?
Liễu Duy không chú ý tới ánh mắt của cô, chỉ là vẻ mặt buồn bực nói: “Các ngươi căn bản không hiểu được nỗi thống khổ của ta.”
“Khổ cái gì?”
“Cha ta cảm thấy tính tình của ta quá không thích trói buộc, tự do tự tại, không thể quản nổi, cho nên muốn tìm một bà vợ hung hãn để quản ta một chút.” Liễu Duy quả thực suy nghĩ muốn chết cũng đã có: “Ngươi nói xem ông ấy có phải là cha ruột của ta hay không, nào có người cha nào lại muốn hại nhi tử của mình như vậy? Có ai làm chuyện như ông ấy sao?”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, chuyện này…… ý tưởng của Liễu lão gia, quả nhiên rất kỳ lạ.
Nhưng mà cô không biết Liễu lão gia có tính toán như vậy lại là cô cho đấy.
Khi còn nhỏ Liễu Duy đặc biệt bướng bỉnh, sau khi lớn lên cũng không khác là mấy. Mấy năm trước hắn tới tuổi thành thân, trong nhà cũng sắp xếp hôn sự cho hắn, kết quả toàn bộ bị hắn phá hư.
Liễu lão gia tức giận đến không muốn quản hắn nữa, sau đó lại gặp được Cố Vân Đông, ông trơ mắt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nhi tử nhà mình ở trước mặt Cố Vân Đông, lập tức trong lòng nảy sinh ra một kế, cuối cùng cũng cảm thấy tìm được loại nữ nhân có thể khắc chế được nhi tử nhà mình.
Lúc đó Liễu lão gia thậm chí còn muốn cho Liễu Duy cưới Cố Vân Đông, đáng tiếc, bên cạnh cô có một Thiệu Thanh Viễn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, nhìn quá chặt.
Cho nên ông chỉ có thể đi tìm những người khác, nhưng nữ nhân như Cố Vân Đông quá ít.
Gia thế xứng đôi, nhưng tính tình này lại quá đoan trang không đủ mạnh mẽ.
Tính tình này đủ mạnh mẽ, nhưng gia thế lại không xứng, cái này cũng không sao cả, Cố Vân Đông người ta ngay từ đầu cũng là một nghèo hai bàn trắng. Nhưng cô có bản lĩnh, nếu là người tính tình mạnh mẽ lại không có bản lĩnh cũng không có gia thế, Liễu lão gia vẫn cảm thấy ủy khuất cho nhi tử của mình.
Cho nên chuyện này cũng đã tuyển chọn hơn nửa năm, rốt cuộc cũng tìm được một người.
Nhưng nhi tử không chịu phối hợp, lại còn chạy trốn, thiếu chút nữa Liễu lão gia bị tức giận tới phát bệnh.
Cố Vân Đông nghe xong lập tức bừng tỉnh, có chút đồng tình với Liễu Duy.
Ở cổ đại này, chuyện kết hôn từ trước đến nay đều là do cha mẹ làm chủ, Liễu Duy như vậy, không bị lấy làm liên hôn cho thương nghiệp đã là tốt rồi.
“Tóm lại, trước tiên ta ở phủ thành này trốn một chút, chờ chuyện này qua đi ta lại trở về. Hơn nữa không phải mấy ngày nữa các ngươi sẽ khai trương sao? Ta ở lại hỗ trợ cho các ngươi.”
Liễu Duy nói xong rất nhanh liền đem chuyện này ném ra sau đầu, vui vui vẻ vẻ đi làm việc.
Liễu An nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng mắng một trận: Thiếu gia à, nói tìm người tính sổ có thể có một lần thành công không? Như vậy cũng quá thảm.