Chương 342: Chúng Ta Giúp Ngươi Vẽ.
Liễu Duy nhướng mày, không chút khách khí nhận lấy sự tán thưởng của cô.
Đùa chứ diễn kịch là nghề của hắn, hắn vô cùng chuyên nghiệp vô cùng thuần thục đấy.
Nhớ năm đó, Đào gia kia bị kỹ thuật diễn của hắn lừa mất mấy cửa tiệm.
“Nếu không ta giúp ngươi vẽ? Chỉ là, ta vẽ tranh không tốt lắm, ngươi nhìn xem cái đồ hộp ngươi vẽ, vừa thấy đã khiến cho người ta rất muốn mua, nhưng ta vẽ không ra, hay là, ta sẽ viết chữ?”
Hắn vừa dứt lời, con ngươi Tề Đình liền sáng lên, vội vàng chạy tới trước: “Đồ hộp gì, nhà các ngươi muốn mở cửa tiệm đúng không? Có phải là loại đồ hộp bán ở tửu lâu Cẩm Tú hay không?”
Cố Vân Đông hoảng sợ, gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Những người khác vừa nghe thấy là đồ hộp ở tửu lâu Cẩm Tú, lập tức thấy hứng thú, đứng ở cửa nghị luận sôi nổi.
“Loại đồ hộp ở tửu lâu Cẩm Tú? Có phải là thật hay không, trong nhà Cố huynh muốn mở cửa tiệm như vậy?”
“Không phải nói đồ hộp kia rất hiếm sao, tửu lâu Cẩm Tú cũng thường xuyên hết hàng?”
“Tử Thừa huynh, nhà ngươi bán đồ hộp thật sao? Giống với tửu lâu Cẩm Tú?”
Liễu Duy nghe xong lập tức nói: “Chắc chắn là giống nhau rồi, ta là thiếu chủ của tửu lâu Cẩm Tú, ta có thể làm chứng.”
Mọi người bất bờ quay đầu nhìn Liễu Duy, thiếu chủ??
Cố Vân Đông nháy mắt ra hiệu với Lữ Hồng Tú, nàng ấy lập tức xoay người, chỉ trong chốc lát sau đã ôm lại đây mấy bình đồ hộp.
“Mọi người có thể nếm thử xem, đây là do xưởng của nhà chúng ta sản xuất.”
Những học sinh này phần lớn đều đã ăn qua, tất nhiên có thể nhận ra hình dáng của đồ hộp này, cũng nhớ rõ hương vị này.
Lữ Hồng Tú chia cho mỗi người một chút, Tề Đình nhận lấy đầu tiên.
Ăn thử một miếng, tức khắc thỏa mãn vô cùng. Ngày ấy Tiểu Vân Khả đưa cho hắn hai món đồ hộp để hắn mang về nhà, còn chưa kịp ăn đã phải rời khỏi học viện, hôm qua trở về, ngay cả một giọt nước đường cũng không còn!!
Những người khác thấy thế, cũng vội vàng dùng thử.
Lập tức bị hương vị thanh mát ngọt ngào trong miệng kia làm cho thoải mái đến mức nhắm chặt mắt lại, ngon, thật sự ăn rất ngon, thật muốn không màng đến thể diện mà hỏi người ta thêm một miếng……
Cố Vân Đông nhìn biểu cảm của bọn họ lại nhịn không được xoa xoa trán, khoa trương đến như vậy sao? Tuy rằng đồ hộp này không tồi, nhưng cũng không tới loại tình trạng này chứ, tốt xấu gì mọi người cũng là những người gặp qua các mặt của xã hội.
Chẳng lẽ là cô do ăn quá nhiều nên thấy chán rồi, cho nên không cảm nhận được?
Tề Đình rất nhanh buông chén nhỏ trong tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cố Vân Đông: “Ngươi muốn mở cửa tiệm bán đồ hộp đúng không, gặp phải vấn đề nan giải gì?”
Cố Vân Đông còn chưa kịp trả lời, Liễu Duy bên cạnh đã cầm lấy một tờ rơi quảng cáo nói: “Chính là cái này, cửa tiệm còn ba ngày nữa là khai trương, nhưng tờ đơn tuyên truyền này mới vẽ được mấy chục tờ mà thôi.”
“Tờ đơn tuyên truyền? Tờ đơn gì?”
Một đám học sinh thăm dò nhìn qua, ngay sau đó đã bị tiểu oa nhi phía trên hấp dẫn.
Cái này, cái này có chút đáng yêu nha.
Tề Đình nhìn tiểu oa nhi kia, lại nhìn Cố Vân Khả đang ăn táo ở bên ngoài, không hiểu sao lại cảm thấy có chút giống.
Vân Khả quay đầu, mờ mịt nhìn nhìn hắn.
Sau đó, lại nhìn nhìn một nửa quả táo trong tay. Do dự thật lâu, mới run rẩy đưa cho hắn.
Tề Đình: “……”
Hắn quyết đoán xoay đầu lại, hỏi Cố Vân Đông: “Còn phải vẽ bao nhiêu nữa, chúng ta giúp ngươi vẽ.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta nhiều người như vậy, chúng ta có thể giúp ngươi vẽ.”
Cố Vân Đông vẻ mặt khó xử: “Vậy cũng thật ngại quá, không được không được, đây không phải là ta đang chiếm dụng thời gian đọc sách của các ngươi sao? Không được tốt lắm.”
“Hôm nay là hưu mộc, căn bản chính là nghỉ ngơi, cũng không có gì quan trọng.” Có người nói tiếp: “Hơn nữa chúng ta với cha ngươi là bạn cùng trường, lần trước hắn giúp chúng ta, lần này đến lượt chúng ta giúp hắn, cũng là chuyện nên làm.”
Cố Vân Đông rũ mắt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu: “Nếu các ngươi đã nói như vậy, vậy thì …Lòng tốt không thể chối từ, vậy làm phiền mọi người rồi.”
Sau đó, cô quyết đoán rút ra một chồng giấy lớn từ trong ngăn kéo ra, cùng với hơn hai mươi cây bút, chỉnh chỉnh tề tề bày chúng ở trên bàn.
“Bên này không có đủ bàn, ta đã cho người đi mượn, đến lúc đó mọi người tạm chấp nhận một chút nha.”
Mọi người: “……”
Đây là sự ngượng ngùng của ngươi??
Quả nhiên không bao lâu, Tiết Vinh đã chỉ huy người chuyển đến mấy cái bàn lớn, đặt ở nhà chính, thư phòng, ngay cả phòng ăn cơm cũng bày ra.
Ở gần đây có không ít người đọc sách, bàn học cũng rất dễ mượn, cho dù không có bàn làm việc, cũng có bàn tròn lớn.
Cho dù có người không vui, nhưng nghe nói hơn hai mươi người tới Cố gia hôm nay đều là học sinh của học viện Thiên Hải, lập tức không nói hai lời giúp đỡ dọn bàn.
Cho đến khi tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, hơn hai mươi học sinh kia mới phản ứng lại, giống như…… Bị lừa.
Đặc biệt là mấy người vốn đi theo Tề Đình kia, lần trước đã thấy được sự lợi hại của Cố cô nương này rồi, nên sớm đã biết tính tình của cô. Với sự thông minh của cô nương này, còn có vấn đề nan giải gì có thể làm cô mặt mày ủ rũ?
Tất cả đều chờ ở đây.
Cố Vân Đông sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ xong, tức khắc liền thoải mái, vỗ vỗ tay nhỏ giọng nói với Liễu Duy: “Cảm ơn ngươi.”
“Hắc hắc, ta biểu hiện không tệ đúng không?”
Liễu Duy dương dương đắc ý, ngay sau đó lại cảm giác được hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Liễu An đứng ở cách đó không xa thở dài một hơi, thiếu gia, người đã quên lý do người tới tìm Cố cô nương là để tính sổ rồi sao? Lúc trước thấy Kha biểu cô còn thề son hẹn sắt, như thế nào còn chưa tính sổ, ngược lại còn giúp người ta một việc lớn?
Bởi vì có nhiều người trong nhà như vậy, Cố Vân Đông cũng không thật sự để người ta hỗ trợ một cách vô ích, rốt cuộc cũng đều là đồng môn của cha cô, quan hệ vẫn phải được làm tốt.
Bởi vậy, cô đích thân đi chợ chọn lựa rau dưa củ quả tươi, gà vịt và thịt cá rồi trở về.
Vừa vào cửa liền cắt mấy đĩa trái cây bảo Tiết Vinh mang qua, còn rót nước đường trắng, thậm chí còn pha cho mỗi người một chén sữa đông hai tầng, đây chính là mấy món mà mấy đứa nhỏ cực lực đề cử.
Thấy sữa đông hai tầng trắng trắng, mềm mại, những học sinh này đều ngẩn người, chưa từng ăn qua món này, đây là cái gì?
Ngay cả Liễu Duy cũng chưa ăn qua, nhưng vừa thấy liền biết chính là thứ tốt.
Không thấy tiểu cô nương Vân Khả đã cầm cái muỗng múc ăn rồi sao?
Đợi đến khi món ăn trơn trượt mềm mại vừa vào miệng, mọi người đều nhịn không được mà mở to hai mắt nhìn.
Đồ ăn ngon!!
Trác Quang càng không nhịn được: “Cố cô nương, cái này chẳng lẽ cũng sẽ đặt bán ở cửa tiệm?”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Món này không bán, thứ này không dễ bảo quản, cửa tiệm chúng ta đều bán những món ăn có thể bảo quản một khoảng thời gian.”
Ánh mắt Trác Quang sáng lên: “Vậy……”
Lời còn chưa nói xong, Liễu Duy lập tức cao giọng ngắt lời: “Vậy thì bán cho ta, bán công thức cho ta, ta đặt ở trong tửu lâu Cẩm Tú bán.”
Trác Quang phẫn hận quay đầu nhìn hắn, quá không nói lý, rõ ràng là hắn nghĩ đến trước.
Cố Vân Đông cười: “Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi cách làm sau.”
Liễu Duy lập tức cao hứng, cha hắn còn nói hắn không có đầu óc, chờ xem, hắn lấy được công thức này, sau đó lại đặt bán ở trong tửu lâu, khẳng định có thể cháy hàng nha, chuyện làm ăn sẽ nâng lên một bậc.
Các học sinh khác đã bắt đầu gấp không chờ nổi mà thưởng thức, bọn họ đều là học sinh, đối với việc làm ăn buôn bán kỳ thật cũng không thực sự quan tâm.