Chương 341: Gặp Phải Vấn Đề.
Xe ngựa của Liễu Duy rất nhanh đã đến trước cổng lớn Cố gia, quả thực, ngoài cổng của Cố gia tập trung hơn hai mươi người, có nhiều độ tuổi khác nhau, tất cả đều là nam nhân, thoạt nhìn thật sự rất giống đi gây sự.
Liễu Duy vội vàng xuống xe ngựa, duỗi tay hét lớn: “Hắc, các ngươi đang làm gì vậy, vây quanh trước cổng nhà người khác là muốn tới gây phiền toái đúng không?”
Một đám người đứng ở trước cửa đang cố xác định đây có phải là nhà của Cố Đại Giang hay không, ngay lúc muốn tiến lên gõ cửa, đột nhiên nghe được giọng nói phía sau, sợ tới mức giật mình, đồng loạt nhìn lại phía sau.
Liễu Duy đã nhanh chóng xông lên trước, đột nhiên chen đến đứng trước cổng lớn của Cố gia, dang tay che chắn trước cửa: “Các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?”
“Vị huynh đài này là ai?” Người nói chính là Trác Quang, nhìn dáng vẻ bảo hộ giống như gà mái của Liễu Duy, nhịn không được nhíu mày.
Đám người này, chính là học sinh ở học viện Thiên Hải, tổng cộng hơn hai mươi người. Chỉ là hôm nay là ngày hưu mộc, không mặc đồng phục học sinh, vậy nên lúc này mới có vẻ như là tới tìm người gây chuyện.
Dẫn đầu chính là Tề Đình, nhìn thấy Liễu Duy giống như chủ nhân, không khỏi đánh giá từ trên xuống dưới.
Liễu Duy hơi hơi nâng cằm: “Ngươi định làm gì? Ta là người Cố gia, các ngươi là ai? Mau xưng tên. Nếu đến gây phiền toái, trước tiên…… Ai a.”
Hắn còn chưa nói xong, cửa sau lưng đã bị mở ra.
Liễu Duy vốn đang dựa vào cửa, liền đứng không vững ngã về phía sau.
Tề Đình tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy nhóc con Cố Vân Khả đứng ở phía sau Liễu Duy, thấy Liễu Duy sắp ngã lên người nhóc con, sắc mặt lập tức biến đổi, nhanh chóng tiến lên, một tay đẩy Liễu Duy ra, ôm lấy Cố Vân Khả đang mở to hai mắt.
“A……” Liễu Duy bị đẩy một cái, ngược lại không ngã về phía sau, mà lại lảo đảo đụng vào cánh cửa bên cạnh, một tiếng ‘rầm’ vang lên, dọa cho Lữ Thắng vừa đưa tay đỡ hắn cũng run lên một cái.
Liễu Duy được đỡ, thật vất vả mới có thể đứng vững, lập tức muốn chửi thề.
Mẹ nó, vừa rồi ở trên xe ngựa cũng đụng vào vị trí nay, đau muốn chết.
Hắn lập tức đứng thẳng lại, phẫn nộ nhìn Tề Đình: “Ngươi muốn chết!!”
Tề Đình nhíu mày, mặt không cảm xúc nói: “Nếu vừa rồi không phải ta đẩy ngươi ra, ngươi đã ngã về phía sau mà đập xuống đất rồi, đến lúc đó đầu cũng bị đập thành hai nửa.”
Liễu Duy: “……” Không khỏi rung mình một cái.
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang nghe được tiếng vang truyền từ bên ngoài vào, lập tức đi ra xem xét tình hình.
Ngay lập tức thấy Liễu Duy: “Sao ngươi lại tới đây?”
Liễu Duy thở ra một hơi, đứng vững rồi nhìn cô nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta? Ngươi tới phủ thành mở cửa tiệm, thế nhưng lại không hề nói cho ta biết, ngươi không xem ta là bằng hữu đúng không?”
Cố Vân Đông quyết đoán xoay đầu, nhìn về phía Tề Đình còn đang ôm tiểu cô nương Cố Vân Khả: “Sao ngươi cũng tới đây?”
Liễu Duy: “……” Tuyệt giao, tuyệt giao!!
Tề Đình buông tiểu cô nương xuống, ho nhẹ một tiếng nói: “Ta chỉ tới đây thăm một chút.”
“Chúng ta cũng tới đây thăm.” Cửa đột nhiên truyền đến từng đợt âm thanh, Cố Vân Đông hoảng sợ, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện ngoài cửa lại có hơn hai mươi học sinh đang đứng, trong đó có mấy người đặc biệt quen mắt.
Cố Đại Giang vội vàng đi qua, nhiệt tình đón tất cả bạn học của mình tiến vào.
Liễu Duy cảm giác như đã trúng một vạn điểm sát thương, ánh mắt cực kỳ u oán nhìn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông muốn xem nhẹ cũng khó, cô chỉ có thể xoay đầu đi, thở dài một hơi nói: “Tới rất đúng lúc, ta mới vừa gặp phải một vấn đề đây này.”
“Có vấn đề gì?” Nháy mắt Liễu Duy liền lấy lại tinh thần.
Cố Vân Đông nhìn hắn, sau đó lại nhìn hơn hai mươi học sinh kia, nặng nề thở dài một hơi.
Sau đó, lắc đầu rất buồn rầu xoay người rời đi.
Mọi người: “……”
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Cố Vân Đông đi vào, mọi người chỉ có thể nhìn Cố Đại Giang.
Vốn hai người Liễu Duy và Tề Đình ở trước cửa không ưa nhau, thiếu chút nữa làm ầm ĩ, lại đồng thanh hỏi: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nói xong ghét bỏ mà liếc nhìn đối phương, hừ lạnh một tiếng.
Cố Đại Giang cười gượng vài tiếng, ông cũng không biết trong hồ lô của con gái mình bán cái gì nha. Vừa rồi ông còn trò chuyện vui vẻ với Vân Đông, không cảm thấy chỗ nào có vấn đề.
Ngoài trừ những tờ quảng cáo kia hơi khó khăn một chút, hơi nhiều một chút……
Hả? Không thể nào?
Cố Đại Giang lại nhìn các học sinh ở đây, có chút hiểu rõ Vân Đông đang có chủ ý gì.
“Cố thúc, người nói đi, chúng ta có thể giúp chắc chắn sẽ giúp.” Liễu Duy nóng nảy: “Có phải không đủ bạc để mở cửa tiệm hay không, hay là có người bắt nạt các ngươi?”
“Không có không có.” Cố Đại Giang vội vàng vẫy vẫy tay: “Tóm lại, mọi người tiến vào uống ly trà trước đi, đừng đứng bên ngoài nữa.”
Nói xong, liền bảo Lữ Thắng tiếp đón mọi người vào trong, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, hôm nay sao các ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Ông hỏi hơn hai mươi người bạn cùng lớp, Liễu Duy đã chạy đi tìm Cố Vân Đông, hắn và Cố Vân Đông có quan hệ rất tốt nên trực tiếp đi hỏi cô.
Ngược lại những học sinh này lại rất quy củ đứng ở nhà chính, thật sự có chút nhiều người, ghế trong nhà không đủ dùng, Ngưu thị đã chạy đến nhà hàng xóm mượn ghế.
Nghe Cố Đại Giang hỏi chuyện, bọn họ không nhịn được hai mặt nhìn nhau.
Trong những học sinh này ngoại trừ mấy người chơi thân với Tề Đình ra, còn có những bạn học đã đưa bức họa cho Cố Đại Giang khi lần đầu tiên ông đến học viện Thiên Hải.
Hôm nay nghỉ hưu mộc, bọn họ liền hẹn nhau tới tìm Cố Đại Giang, thứ nhất là bồi dưỡng tình cảm đồng môn, thứ hai là hẹn ông cùng nhau ra ngoài chơi, nhân tiện, mỗi người đều mang theo tranh vẽ tới, nhờ hỗ trợ chỉ giáo một chút.
Nhưng ý định này đến còn chưa kịp nói ra, đã nghe cô nương nhà người ta nói trong nhà gặp phải vấn đề nan giải.
Lúc này bọn họ cũng ngượng ngùng mở miệng.
Mà mục đích của Tề Đình, cũng là vì chuyện đồ hộp kia.
Mấy hôm trước hắn không ở trong học viện, nên cũng không gặp được Cố Đại Giang, mãi cho đến tối hôm qua mới trở về. Vừa lúc nghe nói hôm nay những người này tính tới Cố gia, hắn cũng vội vàng đi theo.
Mọi người đang hàn huyên uống trà, nghĩ nếu Cố gia đã có chuyện, vậy bọn họ có phải nên cáo từ trước rồi ngày khác lại đến không?
Ai ngờ lúc này bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô.
“Ngươi nói cái gì??!”
Là giọng của Liễu Duy, mọi người không khỏi nhìn về phía thư phòng.
Cố Đại Giang vội vàng nói xin lỗi với mọi người: “Mọi người ngồi đây một chút, ta đi xem thế nào.”
Nói xong liền lập tức đi đến thư phòng, Tề Đình ngồi không yên, dứt khoát đi theo sau.
Những người khác thấy thế, hai mặt nhìn nhau, liền cũng đi về phía thư phòng.
Vừa mới đến gần, liền nghe được giọng nói của Liễu Duy: “Phải vẽ nhiều như vậy, chỉ bằng hai người là ngươi và Cố thúc? Chỉ còn có ba ngày, sẽ kịp sao?”
Cố Vân Đông than ngắn thở dài: “Không còn biện pháp nào cả, ban đầu ta cũng không nghĩ tới phải tuyên truyền như thế, tờ rơi quảng cáo này cũng không nhất thiết phải vẽ. Ai mà ngờ mở cửa tiệm còn bị tiểu nhân theo dõi, chỉ có thể đem trận chiến làm lớn hơn một chút, miễn cho người khác cho rằng nhà chúng ta dễ ức hiếp.”
Trong lúc nói chuyện, nhìn thấy những học sinh kia lại đây, cô âm thầm giơ ngón cái với Liễu Duy.