Chương 340: Quả Thực Bi Kịch Nhân Gian.
Tuy rằng mấy ngày qua Kha biểu cô đều tới Cố gia, nhưng tới buổi tối bà ấy vẫn sẽ trở về nhà mình.
Lúc Cố Vân Đông đi ra, vừa lúc bà ấy buông giỏ trong tay xuống, trong giỏ chứa một ít quả táo lớn đỏ tươi, thoạt nhìn trông có vẻ rất ngọt.
Kha biểu cô đưa giỏ cho Ngưu thị, ngẩng đầu thấy Cố Vân Đông đang nhìn mình, nhíu mày: “Sao vậy, tìm ta có việc sao?”
“Biểu cô vẫn thông minh như vậy.”
“Đừng có tâng bốc ta.” Kha biểu cô liếc xéo cô một cái, sau đó sờ sờ đầu của Tiểu Vân Khả, trực tiếp cầm một quả táo nhét vào miệng con bé, nghe con bé ngọt ngào gọi mình là biểu cô, mới thỏa mãn thu hồi tay, nói với Cố Vân Đông: “Nói đi.”
Cố Vân Đông dẫn bà ấy vào bên trong, vừa đi vừa đem chuyện ngày hôm qua gặp được nói cho bà ấy.
Kha biểu cô nghe xong: “Ngươi muốn ta đi đến Nhiếp gia tìm người, đến hỗ trợ cho người?”
Cố Vân Đông cười hắc hắc, nịnh nọt đi đến phía sau xoa bóp bả vai cho bà ấy: “Từ trước đến nay biểu cô vẫn luôn thương xót cho mấy tỷ đệ chúng cháu, biết một chặng đường này cháu đi cũng không dễ dàng gì, mở một cửa tiệm làm ăn cũng giống như đi đánh giặc vô cùng gian nan. Đặc biệt là không chỗ dựa, không bối cảnh chỉ có thể xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn thương độc mã*, quả thực là bi kịch nhân gian, biểu cô anh minh thần uy……”
(*đơn thương độc mã: Một mình một ngựa; hành động đơn độc, chỉ có một mình)
“Dừng lại, ngươi câm miệng, nghe ngươi nói những lời dối trá này, ta rất đau đầu.” Còn cái gì mà bi kịch nhân gian, cũng chưa từng thấy qua ai làm buôn bán mà có thể phi thăng nhanh như con bé.
Hiện tại chưa được bao lâu, cửa tiệm cũng đã mở tới phủ thành, làm ăn cùng với triều đình, cái này mà cũng gọi là không có bối cảnh, đơn thương độc mã, có quỷ mới tin.
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “Lời này của cháu chính là lời nói thật, ở phủ thành cháu thật sự không có quan hệ, ở Nhiếp gia cháu cũng chỉ quen biết mỗi Nhiếp Thông, mặc dù lễ tết cũng đưa chút đồ cho Nhiếp gia, nhưng Nhiếp gia có mấy người biết sự tồn tại của cháu chứ? Hơn nữa Nhiếp Thông cũng không ở phủ Tuyên Hòa, cho nên chuyện này không phải là phải phiền đến biểu cô sao?”
Kha biểu cô liếc cô một cái: “Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ đi tìm người của Nhiếp gia.”
“Thật ra cũng không cần phải tìm tiểu thư hay thiếu gia gì, chỉ cần tìm quản sự thường xuyên đi lại ở bên ngoài là được.” Nói không chừng những người đó không quen biết tiểu thư thiếu gia của Nhiếp gia, ngược lại đối với quản sự càng quen thuộc hơn.
Kha biểu cô hừ hai tiếng: “Biết biết, lòng ta biết rõ.”
Cố Vân Đông càng dùng thêm sức xoa bóp bả vai cho bà ấy, Kha biểu cô nhíu mày, ghét bỏ nói: “Đi đi đi, tiểu cô nương sao sức lực sao lại có thể lớn như vậy, xương cốt của ta cũng bị ngươi bóp nát. Ngươi tránh ra, ôm Khả Khả vào đây là được, không cần ngươi.”
Cố Vân Đông: “……” Sức lực của cô cũng không lớn đến như vậy chứ, so với Đồng Thủy Đào mà nói thì còn kém rất xa.
Ai, lớn tuổi sẽ không chiếm được chút ưu thế ấy nữa, không đủ thơm tho mềm mại liền bị ghét bỏ.
Bởi vậy Cố Vân Đông buông tay, không nói hai lời liền chạy ra ngoài sân, một tay ôm Tiểu Vân Khả đang ăn vào trong nhà chính, trực tiếp nhét vào ngực của Kha biểu cô.
Vẻ mặt Tiểu Vân Khả hoang mang, mờ mịt nhìn đại tỷ, lại nhìn Kha biểu cô, Có chuyện gì xảy ra vậy??
Cố Vân Đông đã xoay người rời đi, cô còn không ít chuyện phải bận rộn.
Kha biểu cô ở Cố gia nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền tính đi đến Nhiếp gia một chuyến.
Cố Vân Đông bảo Đồng Thủy Đào đánh xe ngựa đưa bà ấy đi.
Kha biểu cô cũng không cự tuyệt, đường đến Nhiếp gia cũng không ngắn.
Sau khi bà ấy lên xe ngựa, đi ra đến đầu hẻm, cũng vừa lúc một nhóm người đi từ hướng khác đi vào con hẻm.
Kha biểu cô chỉ mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng la hét ầm ĩ, liền vén màn xe lên nhìn thoáng qua. Bà cũng không để ý, chỉ nói với Đồng Thủy Đào cho chạy nhanh hơn một chút.
Đồng Thủy Đào đáp một tiếng, vừa lúc ra đến đường lớn, nàng giật dây cương, con ngựa liền chạy nhanh lên.
Không ngờ mới vừa chạy chưa được vài bước, đối diện cũng có một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới, hai chiếc xe suýt chút nữa thì đụng phải nhau.
May mắn Đồng Thủy Đào nhanh tay lẹ mắt, đối phương cũng là một tay đánh xe có nhiều kinh nghiệm, đồng thời thay đổi hướng ngựa trái phải, lúc này mới tránh được nguy hiểm trong gang tất.
Nhưng mà khi lướt qua, Đồng Thủy Đào lại thấy rõ dáng dấp của đối phương, vội vàng nắm chặt dây cương, ‘híiiiii’ một tiếng đem xe ngựa dừng lại.
Đối phương cũng nhìn thấy nàng, cũng lập tức dừng lại.
Trong xe ngựa Kha biểu cô vừa rồi không cẩn thận liền bị đụng phải một chút, lúc này mới ngồi vững lại, vừa xốc màn xe lên, liền nghe thấy giọng nói của đối phương ở trong xe bên kia truyền đến có chút quen thuộc lại nóng nảy: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Đến đánh xe ngựa ngươi cũng đánh không xong, ngươi nói xem ngươi còn có ích lợi gì chứ, có biết vừa rồi bổn thiếu gia bị đụng trúng đầu hay không, thiếu chút bị phá hủy gương mặt biết không hả?”
Kha biểu cô lập tức cười: “Liễu thiếu gia vẫn luôn tràn đầy sức sống như vậy.”
Đối diện sửng sốt một chút, rất nhanh vén màn xe lên, đầu Liễu Duy đột nhiên thò ra, trên mặt hắn còn mang vẻ mặt nhe răng trợn mắt, thấy là Kha biểu cô, lập tức cười: “Biểu cô người đi đâu vậy?”
“Ta đi xử lý chút việc, ngươi tới tìm Vân Đông và Thanh Viễn sao?”
“Còn không phải sao?” Liễu Duy hừ lạnh, còn có chút bất mãn: “Người nói xem có phải bọn họ không đủ thành ý hay không? Ta với bọn họ dù sao cũng là bằng hữu tốt, bọn họ lại tới phủ thành mở cửa tiệm cũng không nói cho ta một tiếng. Nếu không phải chưởng quầy của nhà chúng ta nói cho ta biết, ta còn chưa biết đâu, ta phải đi tìm bọn họ tính sổ, một đám đều không phải người.”
Kha biểu cô gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Đúng thật là vậy, vậy ngươi mau đi đi, nhớ giáo huấn cho bọn hắn một trận ra trò, cho bọn họ biết ngươi lợi hại thế nào, tốt nhất là khóc lóc cầu xin ngươi tha thứ.”
Liễu Duy: “……” Biểu cô người cũng quá tàn nhẫn độc ác, có phải người đang cùng với Cố gia nháo loạn tách ra cho nên muốn mượn đao giết người để ta tiến lên công kích đó chứ?
Hắn cười gượng một tiếng: “Cái kia, cũng không nghiêm trọng tới như vậy, ta giáo huấn một chút là được rồi. Biểu cô, người không phải có việc sao? Người mau đi đi, ta đây đi Cố gia, tạm biệt.”
Nói xong vội vàng phân phó Liễu An đang lái xe: “Đi đi đi.”
Kha biểu cô nhìn xe ngựa đi xa dần, lắc đầu, Liễu kinh sợ à, ngươi tốt xấu gì cũng là thiếu gia nhà họ Liễu, có thể có chút cốt khí hay không? Tức giận cũng phải mang một chút của dáng vẻ tức giận chứ?
Cho đến khi Liễu Duy đi được một đoạn thật dài, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào hẻm, xe ngựa mới chậm lại.
Nhưng cũng bởi vậy, những lời bàn tán xôn xào của những người trên đường hắn đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
“Ngươi có thấy không, vừa rồi có một nhóm rất nhiều người đi vào bên trong, nghe nói là đi tìm Cố Đại Giang, ngươi nói xem bọn họ là ai?”
“Ta làm sao biết được? Nhìn người tới hình như không có ý tốt, hơn phân nửa là tới gây phiền toái.”
“Không thể nào, Cố gia cũng vừa mới chuyển đến chưa được mấy ngày, sao có thể trêu chọc nhiều người như vậy?”
“Sao lại không thể, lai lịch của Cố gia này thế nào chúng ta đều không rõ, nào biết được đã đắc tội qua với ai.”
“Nói cũng phải, ta nghe nói Cố gia này từ huyện Phượng Khai đến, không chừng bọn họ không quen thuộc với phủ thành, đã đắc tội với người nhà nào đó trong tay có tiền có thế.”
Liễu Duy nghe vậy liền thấy sốt ruột, vội vàng nói với Liễu An: “Mau mau mau, mau đến Cố gia xem thử.”