Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 339 - Chương 339. Nhờ Cha Hỗ Trợ.

Chương 339. Nhờ Cha Hỗ Trợ. Chương 339. Nhờ Cha Hỗ Trợ.

Chương 339: Nhờ Cha Hỗ Trợ.

“Ừm, chính là người Chu phủ.”

Đồng Thủy Đào túm chặt dây cương: “Chu quản sự kia cũng không phải thứ tốt lành gì, lần trước tìm lỗi không thành, lại tiếp tục đi điều tra lai lịch của chúng ta, còn muốn phá hư ngày khai trương tốt đẹp của cửa tiệm chúng ta, cái đồ chết tiệt này.”

Cố Vân Đông cười cười: “Cũng không biết là chủ ý của Chu quản sự, hay là chủ ý của vị Chu lão gia kia đâu.”

“Tiểu thư, vậy chúng ta trực tiếp đến tìm Chu phủ, mặc kệ là Chu quản sự hay là Chu lão gia, đều đánh một trận rồi lại nói.”

Cố Vân Đông thở dài một hơi: “Ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại bạo lực như vậy?”

Đồng Thủy Đào ủy khuất, kỳ thật trước kia nàng cũng không phải là người như vậy, từ khi theo sau tiểu thư…… số lần đánh người ngày càng nhiều, liền, liền biến thành như vậy, không thể trách nàng, đúng vậy, không trách được nàng.

“Tiểu thư, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

"Chuẩn bị khai trương đại cát chứ sao." Cố Vân Đông duỗi lưng một cái, ngữ điệu ung dung.

Đồng Thủy Đào lại nghe không hiểu, cứ mặc kệ như vậy sao?

Đương nhiên không phải mặc kệ, trong lòng Cố Vân Đông hiểu rõ. Cho dù hôm nay cô giải quyết Chu Đại Phú, thì ngày sau vẫn còn sẽ có Lý Đại Phú, Triệu Đại Phú cũng như hổ rình mồi giống như hắn ta.

Ở trong mắt những người đó, bọn họ là người đến từ nông thôn không có xuất thân, không bối cảnh, chỉ là một nhân vật nhỏ, trong buôn bán, không phải luôn lấy những nhân vật nhỏ như vậy để khai đao sao?

Đặc biệt là hiện giờ cửa tiệm của cô nằm ở vị trí rất tốt, tương lai khi những thứ như đồ hộp, mứt hay đường trắng kiếm được nhiều tiền, chỉ sợ càng thêm thu hút sự chú ý của mọi người, lúc đó, người có thế lực lớn hơn Chu Đại Phú nhất định cũng sẽ để mắt đến cô.

Một khi đã như vậy, vẫn là nên một lần giải quyết cho thật tốt để tránh hậu họa về sau.

Xe ngựa đi đến cửa tiệm bên kia, Cố Vân Đông nhìn tiến độ sửa sang, cũng đã sắp xong rồi.

Ngày mai đã có thể thu dọn rồi phơi nắng mấy ngày, bốn ngày sau vừa vặn là ngày lành đúng lúc có thể khai trương.

Ngày mai Thiệu Thanh Viễn vận chuyển hàng hóa cũng nên tới rồi, công tác tuyên truyền có thể bắt đầu tiến hành.

Phùng Đại Năng cơ bản muốn làm xong việc liền lập tức trở về, nhưng bị Cố Vân Đông giữ lại, dù sao bọn họ cũng có thể ở phía sân sau của cửa tiệm, hiện giờ Trịnh Cương cũng đang ở chỗ này.

Chờ đến ngày khai trương, người khác nhìn thấy cách bày trí trong cửa tiệm, chắc chắn sẽ dò hỏi người làm những việc này là ai, vừa lúc cho Phùng Đại Năng kéo việc làm ăn.

Phùng Đại Năng vừa nghe, nháy mắt liền bỏ đi suy nghĩ trở về, thậm chí còn bắt đầu trở nên hưng phấn, xoa xoa tay háo hức chờ đợi ngày khai trương.

Ngay cả hai người làm thợ mộc đi cùng cũng có vẻ mặt kích động, giống như trước mặt đã có không ít người nhìn trúng tay nghề của bọn họ chuẩn bị tiếp nhận công việc làm ăn.

Xem xong cửa tiệm, Cố Vân Đông mới mang Đồng Thủy Đào trở về nhà.

Trong sân rất náo nhiệt, không chỉ có Dương thị đang xem hoa, mà ngay cả Cố Đại Giang cũng đang ngồi xổm giúp Dương thị trồng hoa, trên mặt cũng trở nên lấm lem, quần áo mới thay trên người cũng kéo lê trên mặt đất, bên trên còn có hai dấu chân một lớn một nhỏ, có lẽ là bị hai người Dương thị và Vân Khả dẫm qua.

Cố Vân Đông xoa xoa trán, hỏi Cố Đại Giang: “Cha, cha không cần làm bài tập sao?”

“Ngày mai là hưu mộc, đêm nay nghỉ ngơi trước một chút.” Làm bài tập là quan trọng, nhưng ở cùng vợ con cũng rất quan trọng.

Hiếm khi thấy nương tử vui vẻ như vậy, một mình ông ở trong thư phòng làm sao có thể an tĩnh đọc sách được chứ?

Thư giãn một chút cũng rất cần thiết.

Ánh mắt Cố Vân Đông lại sáng lên: “Cha, ngày mai cha hưu mộc hả?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

Cố Vân Đông cười hắc hắc hắc: “Vậy thì vừa lúc, có thể giúp con một việc.”

“Việc gì?” Cố Đại Giang đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, rất dứt khoát nói: “Con cứ việc nói, cha có thể giúp được gì đều sẽ ra tay trợ giúp.”

Hiếm khi con gái lớn có chuyện cần sự giúp đỡ của ông, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, ông cũng phải làm cho bằng được.

Cố Vân Đông thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, dáng vẻ xoa tay háo hức muốn làm chuyện lớn, nhịn không được giật giật khóe miệng.

Kỳ thật cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ là cần phải hao phí chút thời gian mà thôi.

Ngày hôm sau, Cố Vân Đông liền dậy sớm, đem một tờ giấy giao cho Cố Đại Giang.

“Cha, không phải cửa tiệm của chúng ta sắp khai trương sao? Dù sao cũng là cửa tiệm đầu tiên ở phủ thành, cho nên cũng phải tuyên truyền khắp nơi đúng không? Vì vậy hôm qua con đã đặc biệt vẽ một tờ đơn tuyên truyền, cha xem, vừa lúc hôm nay cha nghỉ hưu mộc, vậy giúp con vẽ thêm vài tờ nữa.”

“Chuyện con bảo cha giúp chính là chuyện này sao?” Cố Đại Giang hồ nghi tiếp nhận tờ quảng cáo trong tay cô.

Một tờ giấy không lớn, bên trên vẽ một con búp bê nhỏ trông rất đáng yêu, trong tay cầm một lon đồ hộp lớn. Trên thắt lưng còn treo một cái giỏ tre nhỏ đang mở miệng, bên trong rơi ra mấy mứt trái cây khô.

Đứa nhỏ này là phiên bản Q, đầu to mình nhỏ, thoạt nhìn khác xa so với đứa nhỏ ngoài đời, nhưng cũng vô cùng đáng yêu.

Hơn nữa nó cũng vô cùng bắt mắt, liếc mắt một cái trái tim liền mềm ra.

Đặc biệt khóe miệng đứa nhỏ này còn đang ứa nước miếng, ánh mắt to mang theo vẻ khát khao nhìn đồ hộp trong tay, một dáng vẻ thèm nhỏ dãi, phảng phất giống như đồ hộp kia chính là mỹ vị nhân gian.

Làm cho người thấy không tự giác nuốt nước miếng, nhìn thấy liền lập tức muốn ăn ngay.

Cố Đại Giang nhìn đều nhịn không được muốn mua, huống chi bên cạnh đứa nhỏ này còn viết dòng chữ…cửa tiệm mới khai trương, bất kì ai vào tiệm mua hàng từ một lượng bạc trở lên sẽ nhận được một phần mứt mỹ vị.

Đơn giản, thẳng thắn, dễ hiểu, đoán chừng có không ít người sẽ nghĩ đến phần mứt này mà tìm đến cửa tiệm.

Nếu là trước kia mà nói một lượng bạc đối với Cố Đại Giang quá trân quý, nó có thể mua được bao nhiêu thứ tốt, căn bản cũng không nỡ cầm đi mua đồ ăn vặt.

Nhưng ở phủ thành này, từ những người bạn mà Cố Đại Giang mới quen biết được hai ngày qua, không ít người có điều kiện gia đình khá giả, thường xuyên đến tiệm cơm ăn, một bữa cơm cũng phải mười mấy, hai mươi lượng đấy.

Hơn nữa ông cũng nghe được không ít người thảo luận ở trong tửu lầu Cẩm Tú mua được đồ hộp, những thứ này theo miệng của những học sinh kia đã biến thành tiêu chí để xem mọi người có mối quan hệ hay không.

Dưới tờ rơi còn viết địa chỉ, mặc dù có khả năng nhiều người không biết chữ, nhưng đọc hiểu bản đồ là được rồi, không biết chữ cũng có thể hỏi người khác.

Cố Đại Giang cảm thấy con gái nhà mình thật là thông minh, vậy mà lại nghĩ ra chuyện quảng bá như vậy, lập tức gật gật đầu nói: “Được, giao cho cha đi, con muốn bao nhiêu tờ, cha vẽ cho con.”

“Con nghĩ, đại đa số mọi người ở phủ thành này đều nhận định tửu lầu Cẩm Tú là nơi có đồ hộp chính thống nhất, vậy chắc chắn phải đặt một ít tờ rơi ở tửu lầu Cẩm Tú bên kia. Về việc này lúc trước con đã cùng Đào lão gia thương lượng qua, hơn nữa cũng phát ở mấy ngã tư đường lớn một chút, đúng rồi, học viện của cha cũng phải phát một ít……”

Cố Vân Đông còn chưa nói xong, tay Cố Đại Giang đã không khỏi run lên một chút.

Cái này, là phải vẽ đến bao nhiêu tấm chứ?

“Cha, người làm sao vậy?”

Cố Đại Giang kiên định lắc đầu: “Không có gì, cha vẽ liền đây.”

Nhiệm vụ này còn cả một chặng đường dài, xem ra không thể cùng vợ và con gái ra ngoài rồi, giúp Vân Đông giải quyết chuyện này xong rồi lại nói vậy.

Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới Cố Đại Giang sẽ tự vẽ toàn bộ, hôm nay là hưu mộc, ngày mai ông phải về học viện, học viện kia chắc sẽ nhiều thư sinh, đúng không?

Hắc hắc hắc, phải tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.

Mới nghĩ tới đây, trong sân truyền đến âm thanh nói chuyện của Dương thị và Kha biểu cô.

Kha biểu cô tới rồi!

Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, vội vàng đi ra ngoài, vừa lúc cô có việc tìm Kha biểu cô.

Bình Luận (0)
Comment