Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338. Đây Nhất Định Là Ảo Giác.

Chương 338. Đây Nhất Định Là Ảo Giác. Chương 338. Đây Nhất Định Là Ảo Giác.

Chương 338: Đây Nhất Định Là Ảo Giác.

Trong lòng tên côn đồ kia nghĩ rất đẹp, liền nhịn không được liếm liếm môi, ánh mắt nhìn Cố Vân Đông dần dần trở nên trần trụi.

Nhưng có Đồng Thủy Đào chắn ở phía trước, hắn không tới gần được, liền dứt khoát chuyển mục tiêu, một bàn tay duỗi tới, muốn trực tiếp sờ mặt của Đồng Thủy Đào.

Mọi người vây xem đều phẫn nộ, nhưng cũng không dám tiến lên. Dù sao đều sống ở gần đây, hôm nay ngươi xen vào việc người khác, ngày mai mấy tên côn đồ này có thể tới nhà ngươi tìm người nhà của ngươi gây phiền toái.

Những tên côn đồ khác hi hi ha ha cười giống như đang xem một vở kịch hay.

Nhưng mà, ngay khi bàn tay kia sắp chạm đến mặt của Đồng Thủy Đào, Đồng Thủy Đào đột nhiên duỗi tay ra, mạnh mẽ túm lấy đầu ngón tay của hắn, hung hăng bẻ về phía sau.

“A……” Tên cầm đầu hét lên một tiếng, đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt.

“Còn dám đùa giỡn ta?” Đồng Thủy Đào hừ lạnh một tiếng, một cước đá cho tên cầm đầu kia lăn ra ngoài.

Không chỉ đạp hắn nàng còn tiến lên đánh đầu chó của hắn.

Những người khác đều bị sự chuyển biến này làm cho sợ choáng váng, có một tên côn đồ phản ứng nhanh, vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Nhưng Đồng Thủy Đào chẳng những có sức lực lớn, hiện giờ nàng còn có võ công, mặc dù đối với cao thủ chân chính mà nói đây chỉ là khoa chân múa tay, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh này thì quá đủ rồi.

Tên côn đồ kia xông lên hỗ trợ nhưng chưa kịp có phản ứng gì, đã trực tiếp bị hạ gục.

Những người khác trong nháy mắt liền dừng bước, không dám tiến thêm bước nữa.

Ngược lại có người nhìn thấy Cố Vân Đông đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, không chút nghĩ ngợi chạy về phía cô, vừa chạy vừa nói: “Ngươi, ngươi mau dừng tay, nếu không ta sẽ không khách khí với nàng ta.”

Đồng Thủy Đào dành chút thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, còn chưa lên tiếng, tên côn đồ muốn dùng thế lực bắt ép Cố Vân Đông đã bị ném trên mặt đất.

Quần chúng vây xem: “……”

Nhóm côn đồ: “……”

Phan chưởng quầy đang vui sướng khi người gặp họa, có tâm tư xấu xa muốn xem trò hay đang đứng trong góc: “……”

Phan chưởng quầy là vừa lúc đi ngang qua, sau đó liền nhìn thấy mấy tên côn đồ kia vây quanh hai người Cố Vân Đông, trong lòng còn nghĩ thầm cuối cùng bọn họ cũng gặp phải xui xẻo, hắn liền chờ để chế giễu.

Không nghĩ tới, nhiều người đàn ông như vậy, thế mà đánh không lại một nữ nhân.

Phan chưởng quầy run rẩy, yên lặng cúi đầu rời đi, hắn cam đoan, về sau thấy hai nữ nhân này nhất định đi đường vòng, thật đáng sợ.

Cố Vân Đông nhìn hai tên côn đồ khác cũng muốn động thủ với mình, hỏi: “Bây giờ, có thể nói chuyện chưa?”

Hiển nhiên là không thể, hai tên côn đồ kia liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên xông lên.

Cố Vân Đông nhíu mày, nghiêng người tránh đi tay của một trong hai người, một quyền đấmvào bụng của tên kia, ngay sau đó liền xoay người, đá một người ngã trên mặt đất.

Cũng chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất liền có ba người nằm.

Hơn nữa còn có hai người bên Đồng Thủy Đào, năm tên côn đồ ngay cả chỗ phản kháng cũng không có, nói nằm xuống liền nằm xuống.

Mà Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào, ngay cả sợi tóc con cũng không rối.

Nhóm côn đồ bị choáng váng, tên cầm đầu kia càng hoảng sợ nhìn hai người. Đây là nữ nhân sao? Thoạt nhìn hai người phụ nữ này có vẻ rất yếu đuối mong manh đúng không? Vì sao có thể đem năm người đàn ông bọn họ nhanh chóng xử lý mà không cần chớp mắt?

Điều này nhất định là ảo giác, hắn đang nằm mơ.

Nhưng Cố Vân Đông cũng đã đi về phía hắn, đối với tên cầm đầu này mà nói, giờ phút này Cố Vân Đông giống như một la sát, tới lấy hồn hắn.

Cứu mạng! Lúc trước không hiểu vì sao hắn lại nghĩ không thông muốn tìm hai nàng gây phiền toái?

Hắn muốn chạy, nhưng vừa định đứng lên, cổ chân liền truyền đến một cơn đau nhói, khiến hắn lại một lần nữa ngã xuống.

Cố Vân Đông ngồi xổm trước mặt hắn: “Có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?”

Những người này chính là thiếu đánh, một hai phải bị đánh một trận mới bằng lòng ngoan ngoãn hợp tác, cũng không biết có phải trong xương cốt vốn muốn bị ngược hay không.

Quả nhiên, tên cầm đầu vội vàng gật đầu: “Ngài, ngài hỏi đi.”

“Nếu các ngươi đã đi hỏi thăm Cố Ký, vậy đã hỏi thăm ra cái gì rồi?”

Tên cầm đầu nuốt nuốt nước miếng, lúc này phá lệ trả lời đặc biệt lưu loát: “Chúng ta không đi hỏi thăm, là Chu quản sự ở phủ Chu nói cho chúng ta biết chuyện của nhà cô nương.” Nói xong lại thật cẩn thận nhìn cô một cái: “Chu quản sự nói gia đình của cô nương chỉ đến từ một huyện thành nhỏ phía dưới kia, không có thân phận gì, ở huyện thành mở một cửa tiệm gọi là Cố Ký, hiện tại việc kinh doanh đã phát triển, liền tính toán mở một cửa tiệm ở phủ thành.”

“Ngoài trừ những chuyện này, còn có chuyện gì khác không?”

Tên cầm đầu nhanh chóng lắc đầu: “Không có, Chu quản sự chỉ nói cô nương không có chỗ dựa vững chắc.”

Chỉ điểm này cũng đủ rồi, hơn nữa mới có vài ngày như vậy, chuyện có thể nghe ngóng được thật sự rất có hạn.

Nhiều nhất chỉ là biết Cố Vân Đông mở cửa tiệm, nhà ở nông thôn, trong nhà có mấy người mà thôi.

Chỉ sợ bọn họ ngay cả Cố Vân Đông đã từng là người dân tị nạn cũng chưa hỏi thăm ra đúng không?

Cố Vân Đông hiểu rõ, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Tên cầm đầu vội nói: “Ta, những điều ta biết đều đã nói hết rồi, có phải có thể đi rồi không?”

“Còn có một vấn đề.”

“Ngài hỏi đi.”

Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Sau khi Chu quản sự nghe ngóng được, hắn lại nói cho các ngươi biết, nói những thứ này là muốn để cho các ngươi làm cái gì? Tìm chúng ta gây phiền toái?”

Trong lòng tên cầm đầu lộp bộp một chút, má ơi tại sao cô nương này lại thông minh như vậy, quá dọa người.

Hắn vội vàng lắc đầu: “Không có không có, chúng ta không dám.”

“Trả lời đúng câu hỏi.”

“Vâng là, là có dự định như vậy. Nhưng không phải gần đây cửa tiệm của các ngươi còn đang tu sửa sao? Chu quản sự nói với chúng ta, để cho chúng ta vào ngày các ngươi khai trương, tới đó gây sự.” Hắn càng nói âm thanh càng thấp dần, rất nhanh lại ngẩng đầu cam đoan: “Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không đi, thật sự.”

Ai dám đi nữa chứ, thân thủ của hai cô nương này lợi hại như vậy, ngày đó người đàn ông kia đánh còn đau hơn, dù những kẻ côn đồ như bọn hắn có nhiều hơn nữa thì đi qua cũng thành đồ ăn đưa tới miệng người ta, hà tất gì phải đi rước họa vào thân chứ? Dù sao số tiền mà Chu quản sự đưa cũng không nhiều lắm.

Cố Vân Đông nghe vậy trong lòng hiểu rõ, cô nhìn tên côn đồ đang cố gắng nở nụ cười thật cẩn thận, nói: “Không cần, vào ngày khai trương các ngươi cứ việc tới đó là được.”

“A? Hả??”

Ánh mắt của Cố Vân Đông hiện lên tia nguy hiểm: “Các ngươi cứ việc tới đó, yên tâm, không đánh các ngươi.”

Thấy ánh mắt hắn xoay tròn, khẳng định không có ý định nghe mình, Cố Vân Đông không khỏi nheo mắt lại: “Nếu các ngươi không tới, sau này ta sẽ tìm các ngươi tính sổ.”

Tên côn đồ: “……” Chưa từng thấy qua có người vội vàng muốn người khác đến gay phiền toái với chính mình, đầu óc cô nương này không bình thường phải không?

“Các ngươi tới, còn có thể kiếm được tiền từ tay Chu quản sự kia, không phải rất tốt sao?”

Tên cầm đầu kia vừa nghe xong, đúng vậy, dù sao cô nương này cũng đã nói sẽ không đánh bọn họ, bọn họ còn có thể kiếm được một ít tiền, vì cái gì mà không đi chứ?

Hơn nữa, đến lúc đó bọn họ đứng ở xa, ý tứ một chút là được rồi.

Hắn nghĩ cũng rất đẹp, Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, cuối cùng đứng dậy: “Được rồi, bốn ngày sau cửa tiệm kia của chúng ta sẽ khai trương, các ngươi nhớ rõ rồi tới.”

Nói xong liền dẫn theo Đồng Thủy Đào rời đi.

Vừa lên xe ngựa, Đồng Thủy Đào liền nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, Chu quản sự kia, chính là người mà Trịnh thúc nói lần trước đã tới cửa tiệm của chúng ta gây phiền toái sao?”

Bình Luận (0)
Comment