Chương 337: Phía Trước Đứng Lại Cho Ta.
May mắn thay, lần này bức chân dung dán ở trên mặt tường rất rõ ràng, không bị các bức chân dung khác che khuất.
Chỉ mong, những người đã gặp qua đại cô bọn họ, có thể nhìn thấy mấy bức chân dung này.
Trong biển người mênh mông này, tìm người thật sự quá khó khăn. Cũng không biết đại cô các nàng rốt cuộc đã đi về hướng nào, phủ Tuyên Hòa, phủ Khánh An, phủ Vạn Khánh, ở mấy địa phương này cô đều cho người dán mấy bức chân dung, cũng tìm người chú ý tìm kiếm, nhưng cho đến nay một chút tin tức đều không có.
Chỉ sợ các nàng trải qua biến cố kia đã không còn sống sót.
Không có tin tức, có lẽ đó cũng là một tin tức tốt.
Cố Vân Đông buông rèm xe xuống, nói với Đồng Thủy Đào đang đánh xe ngựa ở bên ngoài: “Đi thôi.”
Xe ngựa một lần nữa di chuyển, nhưng rõ ràng Tiểu Diên cảm nhận được tâm tình của Cố Vân Đông có chút không tốt.
Nàng cũng không tiện hỏi có chuyện gì, ngoan ngoãn ngồi một chỗ suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Cố tỷ tỷ, ngày mai ta sẽ không đến nhà ngươi nữa.”
“Hả? Tại sao?” Quả nhiên Cố Vân Đông hoàn hồn, bị dời lực chú ý.
Tiểu Diên nói: “Điều nên dạy cũng đã dạy, kỳ thật thím rất thích thú và để tâm với việc chăm sóc hoa, một số chỗ cần phải chú ý, nói qua một lần bà ấy liền hiểu. Hơn nữa còn có Hồng Tú tỷ tỷ các nàng ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Cố Vân Đông gật gật đầu: “Cũng đúng, hôm nay hai người đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, Cố tỷ tỷ mua tất cả hoa của bọn ta, ta rất vui vẻ.” Tiểu Diên cười đến mức đôi mắt cũng híp lại thành một đường: “Đúng rồi, trong nhà ta còn có một ít hạt giống hoa cỏ, Cố tỷ tỷ có muốn không?”
“Đương nhiên muốn.”
Mẹ cô chắc chắn thích trồng lại từ đầu, nhìn những gốc mầm như mầm cây đậu phộng tươi sáng kia đâm chồi phát triển, tưng chút từng chút từ nụ hoa nhỏ trở thành từng đóa hoa nở rộ, có cảm giác thành tựu vô cùng.
Cố Vân Đông đưa hai người Tiểu Diên trở về nhà, thuận tiện chọn không ít hoa ở nhà các nàng.
Cô cũng gặp được cha của Tiểu Diên, quả thật hai chân đi đứng không tiện, chỉ có thể chống nạng mới có thể đi lại ở trong sân, đi quá xa sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng hắn thật sự trồng rất nhiều loại hoa, chỉ cần nhìn trong sân tràn đầy kia là có thể biết được, có hơn mười mấy giá treo hoa. Tiến vào trong sân liền cảm thấy giống như đang bước vào một vườn hoa vậy, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi cô đưa bạc cho Tiểu Diên, liền nhanh chóng đi ra với Đồng Thủy Đào.
Đồng Thủy Đào còn có chút cảm khái: “Kỳ thật muội rất thích nhà của Tiểu Diên, tiểu thư xem cha nàng cũng đã thành như vậy, còn cố gắng nỗ lực chăm sóc thật tốt cho những bông hoa kia, còn có thể lấy ra kiếm tiền, duy trì sinh kế cho cả nhà, gánh vác trách nhiệm của một người trụ cột gia đình. Mạnh hơn nhiều so với những người sinh ra có một chút bệnh nhỏ liền tự mình sa ngã, từ bỏ bản thân.”
Cố Vân Đông dựa vào cửa xe ngựa, nghe vậy cười cười: “Đúng vậy, cho nên Tiểu Diên mới có thể đáng yêu như vậy.”
Đồng Thủy Đào cười hắc hắc, nghĩ đến tiểu thư còn muốn đi đến cửa tiệm nhìn xem một chút, không khỏi tăng tốc.
Nhưng mà ngay khi xe ngựa sắp chạy ra khỏi ngõ, bên tai đột nhiên truyền đến hai chữ.
“Cố Ký……”
Đồng Thủy Đào sửng sốt, không khỏi chậm lại, nhìn về phía mấy người đang thảo luận về Cố Ký.
Cố Vân Đông cũng nghe thấy, lập tức vén màn xe nhìn ra bên ngoài.
Âm thanh đã đi xa, nhưng Cố Vân Đông vẫn thấy được dáng dấp của người nói chuyện.
“Tiểu thư.” Đồng Thủy Đào nhìn Cố Vân Đông.
Cô nói nàng ấy dừng xe ngựa, sau đó nhảy từ trên xe xuống, nhìn mấy người đã chậm rãi rời đi, cao giọng nói: “Mấy người ở phía trước, đứng lại cho ta.”
Mấy người đang nói chuyện liền ngẩn người, ban đầu còn chưa phản ứng lại là đang gọi bọn hắn.
Nhưng một người trong số đó quay đầu lại, nhìn thấy Cố Vân Đông, ngạc nhiên thốt lên: “Là ngươi??”
Những người khác nghe thấy âm thanh, cũng lập tức quay đầu.
Cuối cùng Cố Vân Đông cũng thấy rõ chính diện hình dáng của bọn họ, híp mắt nói: “Quả nhiên là các ngươi.”
Mấy người này, chính là mấy tên côn đồ ngày đó tới cửa tiệm mới của cô muốn dựng chuyện lừa bịp để tống tiền, cuối cùng bị Chu Đại Phú bắt đi.
Không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở chỗ này.
Tên côn đồ kia vừa nhìn thấy cô, lập tức nghĩ tới bản thân mình ngày đó bị Thiệu Thanh Viễn một chân đá ra khỏi cửa, qua nửa ngày cũng không thể đứng dậy nổi, thân thể gần như theo bản năng sinh ra phản ứng muốn chạy trốn.
Nhưng tiểu đệ đang ở bên cạnh, tuyệt đối không thể để bị mất mặt, vì thế dựa vào sức tự chủ mạnh mẽ, rốt cuộc khiến hai chân gắt gao như đóng đinh trên mặt đất không nhúc nhích một bước.
Sau đó hắn liền phát hiện, hôm nay nam nhân kia không có ở đây.
Chẳng những hắn không có ở đây, mà một nam nhân khác cũng không có, hiện tại đứng trước mặt hắn, chỉ có hai nữ nhân.
Thoạt nhìn liền thấy hai nữ nhân này mong manh yếu đuối, mà bọn họ lại có nhiều người như vậy, có cái gì mà sợ chứ?
Hắn lập tức mang dáng vẻ lưu manh đi lên trước, vô cùng dứt khoát đứng trước mặt Cố Vân Đông: “Ha, là ngươi sao, lại gặp mặt cô nương rồi, chúng ta cũng thật có duyên đó chứ.”
Có vài người xung quanh thấy thế, cũng không dám bước lên, chỉ đứng cách rất xa kêu lên: “Cô nương mau chạy nhanh, mấy người này đều không phải là người tốt.”
Mẹ nó, ngươi ở trước mặt bọn ta còn dám nói bọn ta không phải thứ gì tốt?
Tên côn đồ kia quay người nhìn qua, nhưng người nói chuyện đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu, hất hất tóc với Cố Vân Đông lại tự cho là mình phong lưu: “Cô nương đừng nghe bọn họ nói bừa, chúng ta đều là người tốt.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta đều là người tốt.” Mấy người khác ngay lập tức phụ họa cười hi hi ha ha không chút ngay thẳng.
Cố Vân Đông chỉ nhìn tên cầm đầu mà hỏi: “Ta nghe thấy vừa rồi các ngươi đang nói đến Cố Ký, Cố Ký làm sao vậy?”
Xác thật Cố Ký là cửa tiệm của cô ở huyện Phượng Khai, cửa tiệm bên này còn chưa trang trí xong, bảng hiệu cũng đang mời người chế tác. Cho nên mấy người này nhắc tới Cố Ký, hẳn là ở huyện thành.
Tên cầm đầu kia vừa nghe xong, lập tức cười càng thêm càn rỡ: “Ồ, hóa ra ngươi nghe được mấy ca ca nói chuyện. Nga nga nga, đúng vậy, Cố Ký hình như là do ngươi mở đúng chứ, nghe nói cái cửa tiệm mà ngày đó chúng ta nhìn thấy, đến lúc khai trương nó cũng được gọi là Cố Ký đúng không?”
Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Quả nhiên các ngươi đã biết, thế nào, đã đi hỏi thăm về chúng ta? Đã nghe được cái gì rồi?”
Cố Vân Đông cảm thấy dưới tình hình giao thông không thuận tiện như hiện tại, cho dù có muốn điều tra, cũng chỉ tra được những thứ có hạn.
Tên cầm đầu kia liền cười hắc hắc, sờ sờ cằm nói: “Muốn biết sao? Cũng có thể nha, để ca ca nói cho ngươi biết. Nhưng cũng không thể nói vô ích, dù sao ngươi cũng phải có một chút thành ý đúng không?”
Trong lúc nói chuyện, mấy tên côn đồ kia đã dần tiến lên, chặn đường của Cố Vân Đông.
Đồng Thủy Đào chưa từng thấy qua mấy tên côn đồ này, nhưng từ cuộc đối thoại của bọn họ cũng có thể biết, những người này tới không có ý tốt.
Bởi vậy nàng hơi nâng cằm lên, rất tự nhiên chắn trước mặt Cố Vân Đông, hỏi: “Ý ngươi là gì? Các ngươi muốn bạc sao?”
“Bạc? Đương nhiên là muốn, nhưng mà không đủ.” Nhóm côn đồ kia đều cười: “Xe ngựa của các ngươi cũng không tồi, các ngươi…… Cũng không tồi.”
Vài người trực tiếp vây các cô ở chính giữa, Đồng Thủy Đào nhíu mày: “Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ các ngươi còn dám cưỡng đoạt hay sao?”
“Ngươi đại khái không biết, vùng này, đều là địa bàn của mấy ca ca, cho dù là cưỡng đoạt, cũng không ai dám lên tiếng, hiểu chứ?” Hắn chẳng những muốn cưỡng đoạt, hắn còn muốn báo thù.
Bắt hai nữ nhân này, còn có thể uy hiếp người đàn ông đã đánh hắn tự đưa bản thân tới cửa.