Chương 336: Thích.
Nhìn ánh mắt Dương thị hoàn toàn không tập trung cũng không muốn thêu khăn tay, Cố Vân Đông lập tức có chút chua xót.
Cô chậm rãi thở ra một hơi, cười kêu một tiếng: "Mẹ”
Dương thị quay đầu lại, vui mừng nghênh đón: “Đông Đông, Đông Đông con đã trở về rồi sao?”
Rồi bà nhìn thấy mẹ con Tiểu Diên đi theo phía sau, có chút tò mò nghiêng đầu hỏi: "Các nàng là ai?”
Cố Vân Khả cũng buông bút trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới ôm lấy đùi cô, cũng nghiêng đầu tò mò nhìn hai người họ.
Hai mẹ con động tác đáng yêu giống nhau như đúc, làm cho hai người Tiểu Diên trong nháy mắt có loại cảm giác kì lạ không thể nói rõ.
Cố Vân Đông sờ sờ đầu Tiểu Vân Khả, lúc này mới nhìn về phía Dương thị nói: "Mẹ, hôm nay con ra ngoài, mua cho mẹ một món quà, mẹ xem có thích không?”
"Ta thích." Còn chưa nhìn thấy, Dương thị liền lập tức gật đầu.
Tiểu Vân Khả đi theo góp vui: "Muội cũng thích.”
Cố Vân Đông bị hai người bọn họ chọc cười: "Con dẫn hai người đi xem một chút.”
Cô dẫn hai người đi ra khỏi viện, xe ngựa còn dừng ở bên ngoài, Đồng Thủy Đào vén rèm lên, trong nháy mắt ánh mắt Dương thị đã bị hai mươi chậu hoa được sắp xếp chỉnh tề đặt trong xe hấp dẫn, cực kỳ đep.
Nhìn những chậu hoa tươi đẹp kia, mắt của bà liền sáng lên.
Thấy Dương thị thích thú như vậy làm cho Cố Vân Đông thở phào một hơi, quả nhiên, bà ấy rất thích.
"Mẹ, đây là hoa con mua hôm nay, sau này mẹ trồng có được không? Bên kia là Tiểu Diên và mẹ nàng ấy, những bông hoa này được mua từ chỗ bọn họ, nếu nương không biết trồng như thế nào, có thể để cho Tiểu Diên dạy.”
Dương thị nhìn Tiểu Diên một cái, cười đến khóe mắt cong cong, đặc biệt vui vẻ.
"Được."
"Nào, trước tiên chúng ta đem hoa chuyển vào trong thôi."
Cố Vân Đông vừa dứt lời, Dương thị liền không thể chờ được mà leo lên xe ngựa, đem chậu hoa chuyển tới.
Trong nhà nhiều người, lại thêm bốn người Lữ gia, không bao lâu đã chuyển xong toàn bộ hoa.
Dương thị thật sự rất vui vẻ, ở trong viện nhìn nhìn, tự mình đem chậu hoa sắp đặt xong, sau đó lại lôi kéo Tiểu Diên bắt đầu hỏi vấn đề trồng hoa.
Tiểu Diên lúc này mới biết, thì ra Dương thị... không giống như những người bình thường, bà ấy giống như một đứa trẻ.
Trong lúc đặt câu hỏi, còn có thể cùng con gái nhỏ của mình tranh luận, thắng lợi còn dương dương đắc ý.
Cố Vân Đông nhìn Dương thị trên mặt đều là bùn đất, nhưng nụ cười rất xán lạn, tâm tình theo đó thoải mái hẳn lên.
Cô xoay người vào thư phòng, việc trồng hoa cô không hiểu, nhưng lần trước tìm sách về trồng hoa đọc vài cuốn nên cũng có một chút kiến thức về nó, không nhiều lắm, nhưng nói không chừng vẫn hữu dụng?
Cố Vân Đông lấy giấy bút ra, đem quyển sách kia từ không gian lấy ra, cẩn thận lật xem, quả thật có một ít phương thức áp dụng cho thời đại này.
Cô chép những đoạn đó xuống, quay đầu lại có thể cho mẹ nhìn xem, nghiên cứu một chút, nhất là một ít phương pháp ghép nối.
Sách có chút dày, Cố Vân Đông tìm tốn không ít thời gian.
Trong viện thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười hi hi ha ha, đến lúc cô ra ngoài, cũng đã qua giờ thân.
Cô nói hai mẹ con Tiểu Diên ở nhà ăn tối, nhưng bị từ chối.
"Cha nha đầu này còn ở nhà chờ chúng ta về, trở về quá trễ sợ hắn lo lắng."
Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng, để cho Đồng Thủy Đào chuẩn bị xe ngựa, đưa bọn họ trở về.
Bản thân cô cũng định đi theo một chuyến, cô muốn đến cửa hàng xem một chút, còn định đi xem tường thông báo dán chân dung mấy người đại cô.
Ai biết cô vừa mới mở cửa viện, vừa lúc đụng phải Cố Đại Giang trở về.
Tầm mắt Cố Vân Đông dời xuống, khi nhìn thấy thứ trong tay ông cầm, nhịn không được bật cười.
Trong tay Cố Đại Giang cũng cầm một chậu hoa, trên cành có rất nhiều bông hoa tử vi đang đua nở, tạo thành những cụm hoa đặt biệt hút mắt
Chậu hoa kia còn hơi lớn, nên lúc Cố Đại Giang ôm lên, quần áo ông cũng nhăn nhúm, trở nên vô cùng bẩn đấy.
“Cha, đây là mua cho mẹ con sao?” Cố Vân Đông nghĩ, cô và cha cô quả thật rất ăn ý, ngay cả thời gian tặng hoa cũng giống nhau.
Cố Đại Giang cười gượng một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Chỉ là trên đường cha trở về, vừa lúc gặp phải mấy người đang bán hoa này, liền mua một chậu cho mẹ con xem một chút. Con cảm thấy thế nào? Có đẹp không?”
Thật ra là không phải như vậy, ban đầu hoa này vốn ở trong thư viện, được một thợ chuyên trồng hoa chăm sóc.
Hai ngày trước Cố Đại Giang đã muốn mua mấy chậu về, chỉ là thợ trồng hoa kia không đồng ý, nói mình không làm chủ được. Hôm nay người giám viện đã trở lại, Cố Đại Giang trực tiếp đi tìm hắn, cuối cùng mới được mang về một chậu.
Ban đầu còn nghĩ nếu giám viện cũng không đồng ý, vậy thừa dịp ngày mai là lúc hưu mộc*, ông sẽ mang Dương thị ra chợ nhìn xem, có hoa nào hợp với tâm ý của nàng hay không.
(Hưu mộc 休沐 : nghĩa gốc là nghỉ ngơi tắm gội, thực ra chỉ là nghỉ phép.)
Chỉ là lúc này bị ánh mắt có thâm ý khác của Cố Vân Đông nhìn, ông không tự giác mà tìm một cái cớ, thuận tiện chuyển đề tài một cách cứng nhắc: “Con muốn ra ngoài sao? Cũng đã trễ thế này rồi sao lại đi ra ngoài?”
Lập tức nhìn thấy hai mẹ con xa lạ đang đứng phía sau cô, ông hơi sửng sốt một chút: “Hai vị này là……”
“Con mời các nàng đến hỗ trợ.” Cố Vân Đông cười tủm tỉm, cũng không nói cụ thể là hỗ trợ cái gì.
“Cha, con đưa Tiểu Diên các nàng về nhà trước, cha mau vào nhà đi, cho mẹ con…… Một bất ngờ?” Cố Vân Đông nói, rồi gọi hai người Tiểu Diên lên xe ngựa.
Cố Đại Giang cảm thấy con bé cổ cổ quái quái, đặc biệt là cái nụ cười trước khi đi kia, dường như có chút hả hê khi người gặp họa.
Nhưng ông rất mau vứt ra sau đầu, nhìn hoa tử vi trong tay tâm tình liền tăng lên, chỉ chờ xem dáng vẻ cao hứng của nương tử.
Nghĩ xong, ông vừa vào cửa vừa gọi: “Nương tử, hôm nay lúc ta trở về, nhìn thấy một chậu hoa khá xinh đẹp, nàng……”
Nói đến một nửa ông liền dừng lại, Cố Đại Giang khiếp sợ nhìn hai mươi chậu hoa trong viện, cùng với Dương thị đang ngồi xổm trước chậu hoa, mặt đã đen xì, đối diện với ông ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Không chỉ có nàng ấy, ngay cả Vân Khả cũng đang thật cẩn thận tưới nước cho chậu hoa, dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Dường như hai mẹ con đều chưa nghe được âm thanh ông đã trở về, trực tiếp đắm chìm ở trong thế giới nhỏ của mình.
Thiếu chút nữa ông không giữ được chậu hoa trong tay, vẫn là Lữ Thắng thật cẩn thận tiến lên, tiếp nhận đồ trong tay ông.
Một lúc lâu sau, Cố Đại Giang mới chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cửa, nhưng nơi đó đã sớm đã không còn bóng dáng của Cố Vân Đông rồi.
Chẳng trách, thảo nào trước khi đi, ánh mắt kia tràn đầy ý tứ thâm sâu.
Thì ra nha đầu này chờ ông ở chỗ này, lại lấy cha ra trêu đùa.
Cố Vân Đông ngồi ở trong xe ngựa cười khanh khách, Tiểu Diên và mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy quần áo trên người Cố Đại Giang, hẳn đây chính là người đọc sách của nhà bọn họ. Đối bọn họ mà nói, người đọc sách đều là người rất nghiêm túc, cũng rất cần người khác kính trọng, cho dù người này là người thân, là phụ thân, hay là huynh trưởng.
Vậy nên khoảnh khắc nhìn thấy Cố Đại Giang kia, hai người Tiểu Diên lập tức trở nên câu nệ.
Nhưng Cố cô nương và cha của nàng ở chung một chỗ, cũng có chút quá tùy ý, thậm chí so với gia đình bình thường còn thoải mái hơn.
Cố Vân Đông đã vui vẻ đủ, mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Vừa lúc, xe ngựa đi ngang qua bảng thông báo, Cố Vân Đông cũng không xuống xe, chỉ nhìn thoáng qua mấy bức chân dung dán trên bảng thông báo ở trên tường.