Chương 335: Ác Mộng Tái Hiện.
Phan chưởng quỹ nhìn nụ cười không có ý tốt của cô, trong lòng cảm giác lông tơ đều dựng lên, trong nháy mắt liền thấy cực kỳ hối hận về chuyện tống tiền ban nãy.
Nhưng đã muộn rồi, trong ánh mắt ra hiệu của Cố Vân Đông, Đồng Thủy Đào liền sải bước tiến lên. Sợi dây thừng trong tay run lên, rắc hai cái, dưới ánh mắt chưa rõ chuyện gì của Phan chưởng quỹ, đã trói chặt hắn lại.
Phan chưởng quỹ mở to hai mắt, lập tức giãy dụa: "Làm gì vậy? Các ngươi đang làm gì vậy? Buông ra, buông ta ra. Cứu mạng, giết người, cướp bóc ah.”
Giọng nói của hắn ta vang lên rất lớn, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người bên cạnh.
Nhưng không biết có phải do nhân duyên của hắn thật sự quá kém hay không, hay là không ai tin hai tiểu cô nương trẻ tuổi có thể đối phó với một đại nam nhân, tóm lại, không ai tiến lên hỗ trợ, ngược lại đứng xem náo nhiệt cười nói: "Phan lão bản, ban ngày ban mặt như vậy ai mà lại đi giết người cướp của chứ?”
"Ông cũng đừng giả bộ quá mức, lại lừa tiền của cô nương nhà người ta, chỉ một tiểu cô nương mà cũng có thể trói ông thành như vậy, vừa rồi mọi người chúng ta đều thấy rất rõ ràng, là chính ông đứng ở nơi đó không nhúc nhích cho tiểu cô nương nhà người ta trói lại cơ mà."
Còn có người khuyên Đồng Thủy Đào: "Cô nương, cô phải cẩn thận một chút, lát nữa hắn sẽ nằm xuống ăn vạ đòi bồi thường tiền đấy.”
Đồng Thủy Đào cười hắc hắc: "Không sợ.”
Trong lúc nói chuyện, đã kéo chặt dây thừng, kéo cho Phan chưởng quỹ đang tức giận thiếu chút nữa thất khiếu chảy máu, đi về phía trước.
Phan chưởng quỹ lảo đảo vài cái, trong chốc lát liền đứng dưới một gốc cây đại thụ.
Cây kia rất cao lớn, lúc trước Phan chưởng quỹ còn muốn đặt quầy hàng ở chỗ này tránh lạnh, chỉ là dưới tàng cây này đã sớm bị không ít người chiếm lấy, hắn liền không dám.
Hiện giờ thấy Đồng Thủy Đào kéo Phan chưởng quỹ lại đây, những người này thế nhưng không nói hai lời lập tức tránh ra, khiến Phan chưởng quỹ tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
"Các ngươi có phải bị mù mắt hay không, nàng ta động thủ trước, nàng ta muốn cướp bóc. Các ngươi hôm nay thấy chết không cứu, đừng trách ta sau này cũng làm như không thấy.”
Đồng Thủy Đào mạnh mẽ tóm lấy dây thừng, một tay ném đầu kia dây thừng lên thân cây.
Phan chưởng quỹ chỉ cảm thấy động tác này của nàng có chút quen thuộc, loại dự cảm không tốt càng dâng lên mạnh mẽ hơn nữa.
Quả nhiên sau một khắc, Đồng Thủy Đào siết chặt dây thừng, động tác ghìm xuống, thân thể bị trói chặt của Phan chưởng quỹ trong nháy mắt bị kéo lên cao, trực tiếp treo giữa không trung lắc qua lắc lại.
Sắc mặt Phan chưởng quỹ trong nháy mắt trắng bệch: "Thả ta xuống, a a a, mau thả ta xuống, cứu mạng, ta sợ độ cao.”
Kỳ thật trước kia hắn không sợ lắm, lần trước bị Thiệu Thanh Viễn treo ở trên cây đánh liền bắt đầu sợ. Hơn nữa sau khi bị đánh, hắn lại bị bộ khoái bắt vào tù, nếu không phải người trong nhà đem vài thứ đi bán mới có chut tiền, có thể đến bây giờ hắn còn chưa ra được.
Hiện tại hồi ức khủng bố này một lần nữa tràn vào trong đầu, cả người Phan chưởng quỹ đều bắt đầu run rẩy.
Đồng Thủy Đào đem dây thừng vòng qua thân cây hai vòng sau đó buộc lại, vỗ vỗ tay nói: "Ta đây là ra đường gặp chuyện bất bình thay trời hành đạo, ông nói xem ông chuyên tâm làm ăn buôn bán không được à? Nhất định phải bắt nạt tiểu cô nương nhà người ta. Chuyện này coi như xong, nhưng ông vậy mà lại muốn để cho tiểu thư nhà ta bồi thường tiền??”
Đùa cái gì chứ, tiểu thư nhà nàng chính là một cái sọt tiền, không bắt ông ta bồi thường tiền là tốt rồi, ông ta còn muốn tống tiền tiểu thư nhà nàng? Không biết trời cao đất rộng.
Phan chưởng quỹ căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì, hai chân ở trên không trung bắt đầu dãy dụa: "Thả ta xuống, ta sai rồi, bà cô tha cho ta đi, mau thả ta xuống.”
Cố Vân Đông có chút hơi bất ngờ, ồ, cuối cùng còn có một điểm không phải là trời sinh không thay đổi, biết cầu xin tha thứ rồi đó hả?
Đáng tiếc đã muộn, Cố Vân Đông không để ý tới hắn, quay đầu bảo hai mẹ con tiểu cô nương phụ mình đem hoa chuyển ra xe ngựa bên ngoài.
Bốn người, mỗi một người mang hai chậu hoa, qua lại mấy lần, chỉ chốc lát sau hai mươi chậu hoa kia đã được chuyển xong.
Phan chưởng quỹ vẫn còn bị treo trên cây, chẳng những không có người đi qua thả hắn xuống, còn chỉ trỏ hắn châm chọc chê cười một phen.
Cố Vân Đông lắc đầu, hiếm khi có người nào tự mình đem nhân duyên của mình kéo xuống thấp tới mức khi gặp nạn mà chẳng ai ra tay cứu giúp thế này cả.
Cuối cùng vẫn là một nam nhân bởi vì muốn hóng mát dưới tàng cây, nên đã đứng ra thả hắn xuống, lúc Phan chưởng quỹ rơi xuống đất, chân cũng đã mềm nhũn, cả khuôn mặt đỏ bừng, chỉ chốc lát sau lại một mảnh trắng bệch.
Sau khi hắn lấy lại tinh thần, cái gì cũng không nói, cũng không để ý tới mọi người đang trêu trêu chọc mình, lúc này tay chân luống cuống đem chậu hoa của mình gom lại thật kỹ càng, sau đó cúi đầu rời đi.
Tóm lại, hắn không bao giờ xuất hiện ở chợ hoa và bán hàng ở khu vực đó nữa.
Cố Vân Đông giáo huấn xong Phan chưởng quỹ, lại mua xong hoa, lúc này mới nói với tiểu cô nương kia: "Những cây hoa này ta mua cho mẹ, chỉ là không biết mẹ ta có biết cách trồng mấy loại hoa này hay không, nếu ngươi biết, có thể theo ta trở về một chuyến, dạy mẹ ta khoảng hai ba ngày?”
Tiểu cô nương sửng sốt, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Vị mẫu thân kia cũng có chút giật mình, thì ra đây là mua về hiếu kính mẫu thân, cô nương này thật là hiếu thuận, chỉ là...
"Cô nương nếu như không ngại, ta và Tiểu Diên cùng đi, cô nương xem có được không?" Để con gái đi với một người lạ, bà không yên tâm. Ngay cả người lạ này là một cô nương trông rất tốt bụng và thân thiện.
Cố Vân Đông cười nói: "Đương nhiên không ngại.”
Cô bảo hai mẹ con lên xe ngựa, lúc này mới đem bạc mua hoa cho các nàng.
Tổng cộng có hai mươi chậu hoa, có đắt cũng có rẻ, tính toán đầy đủ đại khái năm lượng bạc.
Vị tiểu cô nương tên Tiểu Diên kia vẫn rất vui vẻ, nhìn thấy ngân lượng cả khuôn mặt đều phát ra ánh sáng.
Chợ hoa thì đương nhiên sẽ bán rất nhiều loại, hoa được chăm tốt lại càng quý giá, những người giàu có muốn mua hoa tất nhiên đều là loại hoa quý được chăm sóc cẩn thận. Còn loại hoa giống như các nàng có thể thấy được ở khắp nơi, hoa không rẻ cũng không mắc là khó bán nhất, có đôi khi một ngày cũng không bán đi được mấy chậu.
Hiện giờ một hơi bán được hai mươi chậu, đối với hai mẹ con họ mà nói, hôm nay chính là một ngày bội thu.
Đừng nói là đến nhà tiểu thư này hỗ trợ dạy cách trồng hoa, cho dù nói các nàng đẩy tất cả hoa đến bằng xe ba gác, hơn nữa sắp xếp xong còn tưới nước hai người bọn họ cũng vui vẻ làm.
Huống chi, dạy người ta trồng hoa, đối với Tiểu Diên mà nói, là một chuyện rất vui vẻ.
Hai mẹ con ngồi trong xe ngựa, kỳ thật còn có chút không nỡ nhìn những chậu hoa kia.
Mắt thấy xe ngựa chạy vào phía nam thành, không bao lâu đã đến khu vực chỗ Cố Vân Đông ở.
Hai mẹ con Tiểu Diên còn có chút khẩn trương, bọn họ là người của phủ Tuyên Hòa, tuy rằng chỗ ở không tốt lắm. Nhưng cũng biết mảnh đất này đều là nơi người đọc sách ở, nghe nói giá phòng cao, người lui tới đều là học sinh, đặc biệt có lễ nghĩa, là một nơi làm cho người ta vừa rất khao khát lại kính sợ.
Xe ngựa rất nhanh dừng lại ở cửa căn nhà nhị tiến, hai người Tiểu Diên xuống xe ngựa, cảm nhận được đường phố sạch sẽ hoàn toàn không giống với chợ hoa, trong nháy mắt trở nên câu nệ.
Cố Vân Đông đã đẩy cửa viện ra, ngẩng đầu liếc mắt một cái, cô liền thấy Dương thị.
Dương thị ngồi trong sân, có chút ngơ ngác nhìn tiểu Vân Khả viết chữ, trong tay bà còn có giỏ kim chỉ, lúc trước ở thôn Vĩnh Phúc theo Thẩm Tư Điềm học thêu một đoạn thời gian, còn thêu được mấy cái khăn làm cho bà rất có cảm giác thành tựu.
Cố Vân Đông từng cho rằng bà rất thích việc này, hiện tại phát hiện, thì ra không phải.