Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 334 - Chương 334. Vừa Liếc Nhìn Đã Đau Mắt.

Chương 334. Vừa Liếc Nhìn Đã Đau Mắt. Chương 334. Vừa Liếc Nhìn Đã Đau Mắt.

Chương 334: Vừa Liếc Nhìn Đã Đau Mắt.

Người đàn ông trung niên kia có chút gầy ốm, biểu cảm trên mặt lại âm trầm.

Trước mặt hắn cũng có một sạp hàng bày hơn hai mươi chậu hoa, đồ cũng không nhiều lắm nhưng lại chiếm một mảnh đất thật lớn nên trực tiếp đem sạp hàng của tiểu cô nương ép vào trong góc.

Sạp hàng của tiểu cô nương cũng có hơn hai mươi chậu hoa nhưng toàn bộ đều bị ép dựa gần nhau. Hầu như tất cả các chậu hoa nhỏ đều xếp thành đống với nhau, căn bản không biệt được những bông hoa kia thuộc về chậu hoa nào rồi.

Nhưng rõ ràng tiểu cô nương thực sự rất yêu quý những bông hoa này, vì trời nóng bức nên đã dùng hai cây dù giấy để che trên những bông hoa đó, trên hoa tươi còn có chút giọt nước hình như vừa mới được tưới nước, thoạt nhìn rất tươi mát đặc biệt sảng khoái.

Ngược lại người đàn ông trung niên kia cầm dù giấy trong tay để che nắng trên đầu, còn những bông hoa của ông ta lại uể oải ỉu xìu, khiên người ta một chút ý muốn mua cũng không có.

Hơn nữa hắn vừa mới nói gì? Hai mươi văn liền muốn mua một chậu hoa của cô nương này? Thời buổi này, những loại hoa như Diêu Hoàng, Ngụy Tử được nuôi dưỡng tốt đều là hàng trăm hàng ngàn lượng.

Đương nhiên, trước mặt tiểu cô nương đều là một ít hoa bình thường nhưng cũng được xem là rất có giá trị, có thể nhìn thấy chúng đã được chăm sóc tỉ mỉ. Cho dù không phải quá đắt nhưng cũng tuyệt đối không chỉ dừng ở hai mươi văn một chậu.

Người đàn ông trung niên này tính toán cũng rất tốt đấy.

Cố Vân Đông mới nghĩ, đã thấy xa xa có một người phụ nữ đang vội vàng đi tới.

Trong tay bà ấy còn cầm một bình nước nhỏ, hẳn là đi ra bờ sông múc nước, sau khi trở về liền nhìn thấy tiểu cô nương đang lau nước mắt, lập tức đau lòng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Mẹ, con không bảo vệ tốt Tiểu Huệ.” Tiểu cô nương chỉ vào đóa hoa trên mặt đất, dáng vẻ rất thương tâm.

Mẹ nàng sờ sờ đầu nàng còn chưa kịp lên tiếng an ủi nàng đã nghe người đàn ông kia lên tiếng cười nhạo: “Ha ha ha, ngươi lại còn đặt tên cho hoa, có phải là một kẻ ngốc không?”

Hắn nói chuyện quả thực rất khó nghe, Cố Vân Đông đột nhiên nhớ tới người này là ai.

Chưởng quầy Phan!!

Vị chưởng quầy này lúc trước muốn hãm hại Thiệu Thanh Viễn kết quả tự mình chuốc lấy khổ cực, bị Thiệu Thanh Viễn dùng một sợi dây thừng treo lên cây.

Về sau hắn còn bị bắt đi, thời gian chưa đầy một năm đã được thả ra?

Hơn nữa trước kia là chưởng quầy Phan, hiện giờ lại lưu lạc đến mức chỉ có thể ở bên này chiếm một vị trí bán hoa?

Ừm, hiện tại gầy đi không ít, chẳng trách liếc mắt một cái cũng không nhìn ra.

Nhưng trải qua thời gian trong lao ngục lâu như vậy mà tính xấu vẫn không đổi. Trước kia muốn chiếm tiện nghi của Thiệu Thanh Viễn, hiện tại lại ở đây bắt nạt người già, phụ nữ và trẻ em, quả thực không có thuốc chữa.

Cố Vân Đông lắc đầu, đi đến trước mặt hai mẹ con kia, ngồi xổm xuống nói với tiểu cô nương: “Ta muốn mua hoa của ngươi có được không?”

Tiểu cô nương ngẩng đầu, khóe mắt vẫn còn nước mắt.

Mẹ nàng cũng mừng rỡ nhìn Cố Vân Đông, vội gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, cô nương nhìn trúng chậu nào cứ việc chọn. Ngươi xem, nơi này có hoa lan, hoa bách hợp, dâm bụt, hoa loa kèn, tất cả đều đẹp.”

Quả thực Cố Vân Đông cũng cảm thấy rất đẹp, tiểu cô nương kia cũng nín khóc mỉm cười, chờ mong nhìn Cố Vân Đông.

Sau khi chưởng quầy Phan thấy có khách hàng liền vội vàng xông lên đẩy hai mẹ con tiểu cô nương sang bên cạnh.

“Cô nương muốn mua hoa sao, đến chỗ ta mua này, bên ta hoa gì cũng có. Ngươi đến xem còn có nhiều hoa hơn bên họ, còn lớn hơn lại rẻ hơn, hơn nữa còn đặc biệt thơm.”

Cố Vân Đông rất chán ghét hắn, tùy ý liếc liếc nhìn hoa của nhà hắn nói: “Những bông hoa héo của ngươi, ta liếc một cái liền cảm thấy đau mắt. Hơn nữa, bộ dạng héo úa kia vừa nhìn đã biết chính là sinh bệnh, bị sâu cắn đến sắp chết rồi, ngươi bán cho ta một văn tiền một chậu ta cũng không muốn mua.”

Giọng nói Cố Vân Đông vang lên rất cao, Phan chưởng quỹ nghe được sắc mặt lập tức thay đổi nhanh chóng, khách hàng vốn đang dừng trước quầy hàng nhỏ của hắn nghe vậy vội vàng đi thêm vài bước nữa để xem quầy hàng tiếp theo.

Phan chưởng quỹ thấy vậy càng thêm tức giận, tức đến mức run cả người, hắn bất ngờ quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi có biết nói chuyện không vậy? Không mua thì không mua, ai bảo ngươi nói hươu nói vượn chửi bới hoa của ta? Ngươi gây ra tổn thất lớn như vậy cho ta, ngươi phải bồi thường bạc cho ta, nếu không hôm nay ta sẽ không để ngươi bước ra khỏi chỗ này.”

Hắn thấy Cố Vân Đông là một cô nương tuổi tác không lớn, cộng thêm đó phía sau chỉ có một nha đầu thoạt nhìn vô tâm vô phế đi theo, có vẻ rất dễ ức hiếp.

Hơn nữa Cố Vân Đông bởi vì ăn mặc hơi đơn giản, vừa nhìn liền biết không phải là tiểu thư, con của nhà có quyền có thế, mà tiểu thư cũng sẽ không chạy đến nơi này để mua hoa. Cho nên tống tiền thêm mấy lượng bạc hẳn là không thành vấn đề.

Tiểu cô nương bán hoa vừa nghe xong liền nóng nảy: "Ông, sao ông có thể làm thế? Vị tỷ tỷ này không làm sai cái gì hết, dựa vào cái gì mà ông bắt người khác phải bồi thường bạc cho ông?”

"Bây giờ là chuyện của ta và cô ta, không tới phiên nha đầu thối như ngươi xen vào, cút."

Phan chưởng quỹ trừng mắt nhìn tiểu cô nương kia một cái, lại ngước mắt lên, khiêu khích nhìn về phía Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông mỉm cười, nói với Đồng Thủy Đào phía sau: "Đi tìm dây thừng.”

Đồng Thủy Đào đáp một tiếng, không nói hai lời liền quay đầu bỏ chạy.

Phan chưởng quỹ không rõ nguyên nhân, nhưng không sao cả, chỉ cần nhìn chằm chằm Cố Vân Đông không cho đi là được.

Nhưng Cố Vân Đông không để ý tới hắn, vẫn nói chuyện với mẹ con tiểu cô nương như trước: "Những cây hoa này bán thế nào? Ta muốn mua toàn bộ.”

"Toàn bộ, mua toàn bộ?" Tiểu cô nương rất kinh ngạc, chẳng lẽ hôm nay may mắn gặp được khách hàng lớn rồi sao?

"Cô nương, nếu cô nương mua toàn bộ, ta, chúng ta có thể bán rẻ cho cô nương một chút." Vị mẫu thân kia cũng vội vàng nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không cần ở đây mang theo nữ nhi phơi nắng cả ngày nữa.

"Ừm, hai người xem rồi tính toán, tóm lại hết bao nhiêu tiền." Cố Vân Đông nói.

Phan chưởng quỹ kia lập tức bất mãn: "Nha đầu thối, ngươi có nghe ta nói chuyện không đấy? Ngươi vừa đuổi khách của ta đi, không nhả tiền ra thì đừng hòng đi.”

Cố Vân Đông liếc ông ta một cái, tiếp tục cùng hai mẹ con kia nói chuyện: "Tiểu muội muội có phải biết trồng hoa như thế nào không?”

Tiểu cô nương nhìn bộ dạng đại khái cũng chỉ mười mấy tuổi, lớn lên ngoan ngoãn lại khéo léo, nhưng hành vi bảo vệ hoa của nàng ấy lại phá lệ xinh đẹp động lòng người.

Cô nương mím môi nho nhỏ, hơi gật đầu một cái.

Mẫu thân tiểu cô nương liền nói: "Chỉ hiểu một chút thôi, cha của nha đầu này trước kia là một người thợ tỉa hoa, sau đó vì hái hoa mà ngã từ trên sườn núi xuống, chân liền tàn tật. Cho nên chỉ có thể ở nhà tự mình trồng chút hoa để bán, nha đầu từ nhỏ đi theo bên cạnh cha mình, cũng rất thích hoa, nên hiểu biết không ít về hoa. Nếu cô nương không biết làm thế nào để trồng hoa, thì chỉ cần hỏi con bé là được.”

Cố Vân Đông quả thật không biết trồng hoa, trước kia căn bản không nhàn nhã như vậy, hiện tại... Cũng không có.

Cô cũng không biết Dương thị có hiểu hay không, thích nhưng không nhất định sẽ biết cách trồng.

Vì vậy, ...

"Mẹ nó, các ngươi lại không đem ta để vào mắt đúng không." Phan chưởng quỹ nổi trận lôi đình, bị hành vi không để ý của mấy người họ chọc cho tức giận đến sắc mặt tái mét, nhấc chân đạp lên mấy chậu hoa kia.

Sắc mặt hai mẹ con tiểu cô nương liền biến đổi, Cố Vân Đông lại nhanh tay lẹ mắt đá vào cổ chân hắn.

Phan chưởng quỹ lập tức lùi lại hai bước, không thể đạp ngã chậu cây, chính mình ngược lại ngã xuống đất.

“Cái đồ tiện nhân, ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Đồng Thủy Đào đã chạy tới: "Tiểu thư, dây thừng đã mang tới.”

Cố Vân Đông nhìn độ dài, hài lòng gật gật đầu, lập tức mỉm cười, nhìn về phía Phan chưởng quỹ.

Bình Luận (0)
Comment