Chương 333: Hoa.
Lúc đầu Mẹ Tô thật sự cho rằng đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ thôi, trước kia con trai làm tiểu nhị cho một cửa tiệm cũng không quá lớn.
Nhưng cho dù đó là một cửa hàng nhỏ, chỉ cần nhi tử có công việc ổn định đã tốt hơn nhiều so với mỗi ngày ở bên ngoài làm công việc khuân vác. Bởi vậy bà cũng không hỏi qua tiền công bao nhiêu.
Ai ngờ cửa tiệm này lại lớn như vậy không chỉ có hai tầng lầu mà bên trong cũng vô cùng rộng rãi.
Bà rất cao hứng, cửa tiệm lớn như vậy chắc chắn công việc làm ăn của cô chủ Cố cũng không nhỏ. Cửa tiệm lớn như vậy lại nhìn trúng con trai bà làm tiểu nhị, về sau chờ cô chủ Cố làm ăn càng lúc càng lớn, Trường Thuận cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, càng ngày càng có tiền đồ đấy.
Giờ khắc này, Mẹ Tô thật sự thở mạnh một hơi.
Cố Vân Đông cũng đã sớm tới đây, nhìn thấy Mẹ Tô liền cười đi tới: “Mấy ngày nay phải làm phiền thím rồi, đây là tiền mua thức ăn, thím cứ việc mua mấy thứ tốt mà làm, mấy sư phụ đều làm công việc cần thể lực vậy nên thức ăn cũng không thể kém.”
Mẹ Tô nhìn năm lượng bạc trong tay nhịn không được run run.
Cô chủ Cố này lòng cũng quá lớn, đây chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt vậy mà nói cho bạc liền cho bạc, còn một hơi cho năm lượng cũng không sợ bà sẽ tham lam.
Cố Vân Đông thấy bà nửa ngày không nói lời nào có chút kỳ quái hỏi: “Thím làm sao vậy? Là có vấn đề gì sao?”
“Không, không thành vấn đề, ta đi mua đồ ăn ngay đây bảo đảm làm cho mấy sư phụ ăn đến no.”
Mẹ Tô cẩn thận cất bạc nhanh chóng tìm người hỏi chợ bán thức ăn ở đâu rồi vội vã rời đi.
Cố Vân Đông cũng không quan tâm những việc này nữa cô cũng đang có việc bận rộn.
Đây là bước đầu tiên cô ra khỏi huyện Phượng Khai cho nên cô rất coi trọng. Việc trang trí cửa tiệm cô cũng phải tự mình nhìn xem, về phần vận chuyển hàng hóa đã có Thiệu Thanh Viễn mang theo mấy người A Trư trở về thôn Vĩnh Phúc.
Lần đầu tiên vận chuyển hàng từ thôn Vĩnh Phúc đến phủ Tuyên Hòa, một đường này Thiệu Thanh Viễn muốn đích thân đi theo một chuyến mới yên tâm, sau này sẽ giao cho mấy người Đồng Bình và Trần Tiến Bảo.
Cũng may Phùng thúc đã quen tay, việc khai thông với bên trên cũng không có vấn đề gì, chuyện này cũng làm cho Cố Vân Đông bớt lo hơn nhiều.
Không lâu sâu, Mẹ Tô mang theo một rổ đầy thức ăn trở lại.
Đồng thời trong tay còn cầm một đóa hoa, một đóa hoa hướng dương màu vàng nhạt tỏa sáng.
Cố Vân Đông sửng sốt một chút, hoa này thật sự rất đẹp.
Cô đột nhiên nghĩ đến Cố Đại Giang, ông có nhắc tới chuyện Dương thị rất thích trồng hoa.
Cố Vân Đông lập tức có chút ngẩn ngơ, động tác trên tay không khỏi ngừng lại.
Đúng là dạo này cô rất bận, lúc nào cũng vội vàng vậy nên dường như cô đã bỏ qua rất nhiều chuyện. Chuyện mẹ cô thích trồng hoa cô vẫn luôn không chú ý tới cho dù hình như đã biết cũng không để trong lòng, chỉ mua hạ nhâu sau đó đem bà giao cho hạ nhân chăm sóc.
Hai ngày nay Lữ Hồng Tú vẫn luôn nói với cô về chuyện hằng ngày của Dương thị, hình như cũng không có gì khác với trước đây, mỗi ngày vui vẻ ăn ăn uống uống rồi làm một chút việc, ngày qua ngày lặp lại giống như nhau.
Cố Vân Đông tự mình kinh doanh, cô thích kiếm tiền, cô cũng hy vọng có một ngày cô có thể đếm tiền tới mức tay chuột rút. Cô có mục tiêu có phương hướng vẫn luôn tiến về phía trước.
Cố Đại Giang và Vân Thư thích đọc sách, bọn họ đi ra khỏi nhà sẽ có bạn cùng lớp, cùng trường, còn có sư trưởng (*giáo viên), cũng đang phấn đấu vì mục tiêu của mình.
Vân Khả thích ăn cũng thích nấu ăn. Mặc dù con bé còn nhỏ nhưng cũng có chuyện mình thích làm, hơn nữa cũng rất nghiêm túc nhìn người khác nấu ăn.
Thậm chí Cố Vân Đông còn từng thấy con bé ở nhà cầm bùn đất chơi, đem quá trình mình rán đùi gà như thế nào đều lặp lại một lần, lại một chút cũng không sai.
Mọi người dường như đều tìm được chuyện bản thân thích hơn nữa còn đang nỗ lực vì nó, chỉ có…… Dương thị.
Cố Vân Đông nhận ra rằng từ trước tới giờ cô vẫn luôn xem Dương thị như một đứa trẻ mà đối đãi, bà có thể làm bất cứ điều gì theo ý mình, muốn làm việc thì làm việc, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, muốn chơi cũng có thể chơi.
Lại quên rằng cho dù có là một đứa trẻ thì bà cũng sẽ có những chuyện mà bản thân đặc biệt yêu thích, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian.
Dương thị thích hoa mà trước kia điều kiện ở nhà cũ Cố gia không cho phép, bà cũng không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại điều kiện đã cho phép nhưng bà cũng đã hình thành thói quen chất chứa những nỗi buồn ở trong lòng vậy nên chưa bao giờ đề cập đến chuyện này.
Mẹ Tô thấy Cố Vân Đông vẫn luôn nhìn bó hoa trong tay mình nhưng lại không nói lời nào, lập tức có chút thấp thỏm nhỏ giọng hỏi: “Cô chủ, hoa này có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Cố Vân Đông hoàn hồn, vội lắc đầu cười nói: “Chỉ là cảm thấy hoa này rất đẹp.”
Mẹ Tô liền giải thích: “Vừa rồi lúc đi chợ mua thức ăn ta gặp được một tiểu cô nương đang bán hoa, ta thấy nàng không cẩn thận vấp phải tảng đá thiếu chút nữa thì bị ngã nên ta tới giúp đỡ nàng một chút. Sau đó, nàng liền tặng ta một đóa hoa.”
Lúc ấy thật sự rất nguy hiểm, tiểu cô nương kia nếu thật sự ngã xuống sẽ trực tiếp rơi xuống nước.
Kỳ thật bà có chút sợ Cố Vân Đông hiểu lầm mình cầm tiền đi mua hoa cho nên giải thích rất rõ ràng: “Ta cũng cảm thấy hoa này khá đẹp, ta thấy trong sân có một cái bình nhỏ, nếu cắm đặt ở trên bàn nhìn thấy tâm tình cũng tốt hơn.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Vậy thím biết ở gần đây có chỗ nào bán hoa không? Ta muốn mua ít mang về nhà.”
Mẹ Tô ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Chuyện này thật ra ta cũng không biết. Nhưng vừa rồi tiểu cô nương bán hoa kia có nói qua với ta, đi đến cuối đường Đại Tuệ có một phiên chợ ở đây chuyên bán hoa, chim, cá, côn trùng, mèo, chó, còn có một ít đồ sứ, đồ cổ, tranh khắc gỗ, vân vân. Sạp nhỏ của tiểu cô nương nằm ngay trong góc chợ.”
Cố Vân Đông nhướng mày, thực sự còn có một thị trường hoa chim như vậy?
Cô gật đầu, nhìn Phùng Đại Năng đang bận rộn, chào hắn xong liền rời đi.
Xe ngựa chạy đến cuối đường Đại Tuệ, quả thực có một cái chợ vô cùng náo nhiệt, tiếng người la hét ầm ĩ.
Cố Vân Đông vừa xuống xe ngựa, đã nghe thấy không ít người đang chào đón bên đường.
“Tới đây xem một chút, đây chính là ngọc bội tổ truyền của nhà ta, nhìn màu sắc này họa tiết này thật sự là thượng phẩm. Quan trọng nhất chính là giá cả phải chăng, chỉ cần năm lượng bạc là đủ rồi.”
Cố Vân Đông bước chân nhanh hơn, mặt dây chuyền bằng ngọc bích của tổ tiên nguyền lại chỉ cần năm lượng bạc, như vậy cũng quá phô trương rồi, tốt xấu gì cũng nên thực tế một chút.
Cô đi vào bên trong, đến khu vực bán hoa liền dừng lại, quả thực liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi xổm trước một quầy hàng nhỏ.
Chỉ là lúc này trạng thái của tiểu cô nương lại không được tốt lắm, trước mặt nàng có một chậu hoa nhỏ đã vỡ vụn, hoa bên trong đang nằm ngổn ngang trên mặt đất lộ ra rễ cây non nớt.
Tiểu cô nương có chút đau lòng lau nước mắt, thật cẩn thận nâng đóa hoa kia lên đặt ở một bên, sau đó lại từng chút từng chút đem bùn đất rơi trên mặt đất bỏ vào trong chậu đất đã vỡ vụn.
Cố Vân Đông vừa nhíu mày liền nghe thấy một âm thanh cay nghiệt vang lên: “Đáng đời, ai bảo ngươi rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt? Hai mươi văn một chậu cũng không phải rẻ, ta muốn thu mua hết hoa của ngươi, ngươi và mẹ ngươi cũng có thể về nhà sớm hơn một chút, ngươi lại cố tình không chịu, thật không biết tốt xấu.”
Cố Vân Đông nhìn về phía giọng nói phát ra liền thấy một người đàn ông trung niên đứng ở đó.
Cô dừng một chút, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt.