Chương 332: Cố Vân Đông Sắp Xếp.
Lữ Hồng Tú là một người tinh tế vì vậy khi Đồng Thủy Đào dẫn các nàng đi dọn dẹp phòng, đã từ miệng nàng ấy biết một ít việc của Cố gia.
Biết được người Cố gia tính tình giản dị, lão gia tiểu thư đối đãi với hạ nhân cũng rất hiền lành, lại không có thiếu gia trong độ tuổi tham hoa háo sắc. Bốn người Lữ gia thở phào nhẹ nhõm, sự thấp thỏm khi đến nhà chủ tử mới xa lạ cũng dần dần hòa hoãn xuống.
Cho nên lúc Cố Vân Đông tới tìm bọn họ, người Lữ gia ngoại trừ một chút sợ hãi ra thì không quá mức kinh hoảng.
Cố Vân Đông nhìn lướt qua khuôn mặt của bốn người, cuối cùng ngừng lại trên người Lữ Hồng Tú.
“Hơn nữa ngày trôi qua, ta nghĩ ngươi cũng đã biết tình hình trong nhà từ Thủy Đào nhỉ.”
Lữ Hồng Tú giật mình, vội vàng quỳ xuống: “Xin tiểu thư thứ tội, nô tài có lỗi, nô tài không nên tự tiện nghe ngóng……”
“Ngươi đứng lên đi.” Cố Vân Đông ngắt lời nàng ấy.
Lữ Hồng Tú ngẩn người, hơi ngước mắt lên cẩn thận nhìn Cố Vân Đông, thấy cô nương quả thật không muốn trách tội mình, lúc này mới chậm rãi đứng lên.
Chỉ là trong lòng nàng ấy trở nên khẩn trương, nàng ấy không nghĩ tới tiểu thư có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra chút tâm tư của mình.
Mới đến mà đã để lại ấn tượng không tốt với tiểu thư như vậy, Lữ Hồng Tú liền hoảng loạn.
Cố Vân Đông lại nói: “Ngươi hỏi thăm trước tình huống của gia chủ cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không phải thăm dò vấn đề riêng tư của gia chủ thì chút tâm tư nhỏ này ta cũng sẽ không ngăn cản, điều đó chứng tỏ ngươi làm việc chu toàn cẩn thận.”
Bốn người Lữ gia lại thoáng yên tâm.
Cố Vân Đông: “Nếu các ngươi đã biết nhà chúng ta làm gì rồi vậy thì ta cũng không cần nói nhiều nữa. Sau này chỉ cần trung thành với Cố gia, ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Còn những chuyện các ngươi phải làm lúc trước ta cũng đã nói qua, chủ yếu là chăm sóc mẹ và muội muội của ta.”
“Hồng Tú là người cẩn trọng sau này hãy đi theo mẹ ta. Ngươi cũng biết hiện tại mẹ ta giống như một đứa trẻ cho nên không cần câu nệ bà ấy, bà ấy muốn làm gì thì làm. Bà ấy muốn ra ngoài chơi cũng được, ngươi giúp đỡ một chút là được nhưng cũng phải có chừng mực. Còn nữa, đừng để người khác bắt nạt bà ấy, nếu gặp phải người có lòng dạ bất chính muốn lừa gạt mẹ ta thì ngươi có thể tới nói cho ta hoặc cha ta.”
“Hồng Xảo ngày thường ở bênh cạnh Khả Khả là được, cô bé thích ăn gì ngươi nhìn một chút, không thể để cho con bé ăn quá nhiều.”
“Lữ thúc phụ trách chuyện trong nhà, đặc biệt là bạn học của cha ta, thúc phải chiêu đãi họ thật tốt.”
“Ngưu thẩm trước kia từng phụ giúp trong phòng bếp nên sau này phải làm phiền thẩm hao tâm tổn sức công việc trong bếp.”
Bốn người Lữ gia vội vàng đồng ý, những điều trọng điểm Cố Vân Đông đều đã nói rõ ràng, những chuyện khác trong lòng bọn họ cũng nắm chắc.
Dặn dò xong, Cố Vân Đông mới đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Tiểu thư đi thong thả.”
Chờ Cố Vân Đông rời đi, bốn người Lữ gia mới liếc mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau Lữ Thắng mới nói: “Ngủ đi, sáng mai sẽ có nhiều việc phải làm.”
Ba người cũng không lên tiếng nữa, gật đầu rồi đi nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông ra khỏi cửa, liền trực tiếp đi đến phòng của Cố Đại Giang và Dương thị, đem chuyện hôm nay đi xem vị trí của cửa tiệm và chọn được tiểu nhị nói qua, nhân tiện bảo A Thử sáng sớm ngày mai xuất phát trở về thôn Vĩnh Phúc hỏi thử Phùng thúc có thể tới phủ thành không.
A Thử rất cao hứng đồng ý, sáng sớm hôm sau hắn đã cưỡi ngựa ra sức thúc roi rời khỏi phủ thành.
Cùng lúc đó Cố Đại Giang cũng thuận lợi trở thành một học sinh của học viện Thiên Hải.
Dương thị ở lại trong căn nhà nhị tiến có Lữ Hồng Tú chăm sóc, Kha biểu cô cũng tạm thời ở lại đây, Cố Vân Đông hoàn toàn yên tâm.
Cố Vân Đông chuyên tâm vào việc vẽ thiết kế cho cửa tiệm, quả nhiên ngày thứ ba Phùng Đại Năng dẫn theo hai người thợ phong trần mệt mỏi đến phủ thành.
Ông ấy rất cao hứng, tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn bộ dạng rất nhiệt tình.
Cố Vân Đông muốn để cho ông ấy nghỉ một ngày ông ấy cũng không chịu nhất quyết muốn đi xem cửa tiệm một chút.
Cố Vân Đông chỉ có thể dẫn ông ấy tới cửa tiệm, trong tay cầm theo bản thiết kế để giải thích tình hình với ông ấy. Lúc trước ở huyện Phượng Khai Phùng Đại Năng đã từng có kinh nghiệm, tuy cửa tiệm bên này lớn hơn rất nhiều nhưng kiểu dáng không quá chênh lệch, trong lòng ông ấy cũng đã có tính toán.
Lắp đặt nội thất trong nhà chủ yếu liên quan đến nghề mộc cho nên lần này Phùng Đại Năng mang theo hai người thợ đều am hiểu về phương diện này đến.
Rất nhanh bên trong cửa tiệm đã làm việc đến khí thế ngất trời.
Từ ngày mấy người Trịnh Cương rời đi, mỗi ngày Tô Trường Thuận đều chạy đến đường Đại Tuệ nhìn xem nhưng vẫn không thấy mở cửa còn có chút lo lắng.
Lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Cương vội vàng chạy tới.
Trịnh Cương nhìn thấy hắn bị dọa cho nhảy dựng: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Trường Thuận cười hắc hắc hai tiếng: “Ta tới đây hỗ trợ.”
“Tiểu tử thúi.” Trịnh Cương cười vỗ vỗ đầu hắn thế nhưng cũng không ngăn cản, dẫn hắn vào trong cửa tiệm.
Cố Vân Đông nhìn thấy hắn cũng rất kinh ngạc nhưng nhìn thấy hắn siêng năng như vậy với tư cách là ông chủ tất nhiên cao hứng.
Tô Trường Thuận thật sự thuộc tuýp người nói ít nhưng đặc biệt nỗ lực làm việc, thỉnh thoảng khi Cố Vân Đông và Phùng Đại Năng thảo luận về cấu trúc của cửa tiệm hắn sẽ an tĩnh ở một bên lắng nghe với vẻ mặt nghe không hiểu nhưng muốn cố gắng hiểu, thậm chí có vài phần đáng yêu.
Bữa trưa Cố Vân Đông bảo tiểu nhị của một quán ăn cách đó không xa đưa tới, đồ ăn rất ngon nhưng cũng có chút đắt.
Tô Trường Thuận thấy thế liền như có điều suy nghĩ.
Buổi tối lúc trở về thời gian đã có chút trễ, Tô Trường Thuận còn một thân vụn gỗ thoạt nhìn hơi bẩn
Người phụ nữ nhà bên cạnh nhìn thấy thế lập tức cười rộ lên: “Một ngày chạy ra ngoài lại buồn bã ỉu xìu trở về, ta đã biết căn bản không có cửa tiệm nào mướn ngươi làm tiểu nhị, hôm nay rốt cuộc bắt đầu đi nơi khác tìm việc làm? Chậc chậc chậc, mấy ngày trước còn bày sắc mặt cho ta xem, đáng đời.”
Tô Trường Thuận căn bản không để ý tới bà ta, hào hứng bừng bừng bước vào sân.
Mẹ Tô thấy hắn như vậy còn có chút kinh ngạc: “Cửa tiệm còn chưa mở sao?”
“Mở cửa rồi, hôm nay con đã gặp chủ tiệm với Trịnh thúc, hiện tại cửa tiệm đang tu sửa nên con giúp một ngày.”
Mắt mẹ Tô sáng lên: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mấy ngày nay mẹ luôn lo lắng chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Trịnh thúc sẽ không gạt con.” Tô Trường Thuận vào nhà thay đổi quần áo, sau khi đi ra mới nói với Mẹ Tô: “Mẹ, trước khi trở về con đã nói với cô chủ, mấy ngày nay trong cửa tiệm có sư phụ tới làm việc, việc cơm nước cũng không tiện lắm nên con muốn mẹ đi giúp làm cơm hai ngày, cô chủ đã đáp ứng rồi.”
Vẻ mặt mẹ Tô đầy kinh ngạc: “Thật sao? Mẹ có thể tới làm cơm mấy ngày?”
“Vâng, cô chủ nói mỗi ngày trả cho mẹ 50 văn tiền.”
“Chỉ làm cơm mấy ngày nào cần tiền công, vả lại còn trả nhiều như vậy, mẹ không cần đâu.”
Tô Trường Thuận cũng bất đắc dĩ, hắn cũng đã nói như vậy nhưng cô chủ khăng khăng muốn trả, tài ăn nói của hắn lại kém hơn cô chủ, nên hắn chỉ có thể đồng ý.
Vì vậy ngày hôm sau, Tô Trường Thuận liền dẫn theo Mẹ Tô đến đường Đại Tuệ.
Nhìn thấy cửa tiệm hai lầu to lớn trước mặt, mắt mẹ Tô không khỏi trừng lớn.
Không, không phải, không phải chỉ là một cửa tiệm nhỏ sao??