Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331. Cùng Chung Giảng Đường

Chương 331. Cùng Chung Giảng Đường Chương 331. Cùng Chung Giảng Đường

Chương 331: Cùng Chung Giảng Đường

“Tới, tới đây, ngồi ở đây này.” Hạ phu tử nhiệt tình bê ra một cái ghế, niềm nở quá mức không hề có tí xấu hổ nào trước mặt tiểu bối, thậm chí Cố Vân Đông còn lầm tưởng đây nhà của Hạ phu tử……

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, tay chỉ vào những cuộn tranh chất đống đặt trên bàn, tay không kiểm soát được mà không ngừng run rẩy.

“Đừng nói với ta, tất cả chỗ đó đều là tranh ngài vẽ, còn muốn ta phải xem xong trong ngày hôm nay?”

Hạ phu tử sửng sốt, hình như bây giờ mới ý thức được mình như vậy có chút làm khó người ta.

Lúc này mới cười gượng một tiếng, duỗi tay bỏ bớt một nửa ra.

Cố Vân Đông: “……”

Hạ phu tử thấy cô không lên tiếng, nghĩ nghĩ, lại nhịn đau bỏ đi một nửa nữa.

Cố Vân Đông vẫn không nói chuyện, Hạ phu tử cắn răng, lấy ra ba cuốn.

Nhưng Cố Vân Đông vẫn bất động thanh sắc, Hạ phu tử nhịn không được nữa: “Không thể lấy ra thêm nữa, chỗ này chưa vượt qua hai mươi bức.”

Cố Vân Đông xoa xoa trán, nói: “Hạ phu tử, kỳ thực, ta cảm thấy mình chỉ cần xem một bức là đủ rồi. Ngài xem ngài đã luyện nhiều như vậy, nhất định tự bản thân mình đã tìm tòi được rất nhiều phương pháp, trong đầu hẳn cũng đã lĩnh hội được không ít. Ta nghĩ chỗ có vấn đề khẳng định không nhiều lắm, chúng ta cùng tập trung nghiên cứu kỹ một bức tranh thì hơn, về sau khi ngài vẽ có thể tự mình tìm ra điểm không thích hợp, có phải không?”

Hạ phu tử cảm giác…… những gì cô nói rất có lý.

Vì thế ông gật gật đầu, bắt đầu nhoài người về phía trước loay hoay trong đống tranh mất nửa ngày.

Cố Vân Đông ngước mắt, cùng Cố Đại Giang liếc mắt nhìn nhau một cái.

Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Hạ phu tử rút ra được bức tranh nào, Cố Vân Đông quay sang nói chuyện phiếm với Cố Đại Giang.

“Cha hôm nay đến học viện có thuận lợi không?”

“Yên tâm đi, khá tốt, nộp học phí rồi, giam viện đã phát đồng phục học sinh cho cha, cũng nói cho cha một chút quy định và thời gian học của học viện. Còn gọi người đưa cha đến nhà ăn của học viện, rồi định an bài chỗ ở trong học viện cho cha, nhưng nhà chúng ta đã có nơi ở nên cha không đi.”

Trong lòng Cố Đại Giang có chút xúc động, thành thực mà nói, đây là lần đầu tiên ông đến trường.

Mặc dù hồi còn nhỏ có đọc sách, nhưng chỉ là đọc sách ở nhà lão tú tài, đến cả cửa sổ còn không có.

Hiện giờ có cả bạn cùng trường, loại cảm giác này thật mới lạ.

“Đúng rồi, bây giờ cha học cùng giảng đường với Tề Đình.” Có điều hình như hôm nay Tề Đình không ở trong học viện, nhưng Trác Quang và mấy người ông gặp ngày hôm qua, nhìn thấy ông có vẻ rất cao hứng còn cùng ông chào hỏi.

Cố Đại Giang chỉ đến làm quen nhận lớp, ngày mai mới chính thức đi học.

Cố Vân Đông hơi bất ngờ, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Tên tiểu tử thối Tề Đình kia tuy rằng kiêu ngạo muốn chết, nhưng thật ra tâm địa không xấu.

Mấy người bạn tốt của hắn, cũng rất đáng yêu. Ngày hôm qua bọn họ đã gặp cha cô, nên cũng lo cha cô không hòa nhập được với bọn họ.

Trong lúc cha con hai người đang trò chuyện, Hạ phu tử bên này cuối cùng cũng tìm ra bức họa.

Vừa mới cầm ra, Cố Vân Đông hận không thể lăn ra ngất.

Quả thật là một chút thiệt thòi cũng không ăn, thế mà lại có thể tìm ra bức tranh phức tạp như bức Thanh Minh Thượng Hà này.

Hạ phu tử lại còn cực kỳ cao hứng nhìn cô: “Tới, ngươi trước tiên xem thử một chút.”

Cố Vân Đông một chút cũng không nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường sâu sắc. Sớm biết như này cô đã không để ông ta tự tìm, cô tự mình lấy đại một cuộn tranh là được rồi.

Không phải, mấu chốt là tranh của Hạ phu tử vẽ không ra cảm giác, thế tại sao lại còn muốn khiêu chiến một bức tranh phức tạp như vậy???

Nhưng vì đã đồng ý rồi, nên cô vẫn hạ quyết tâm, xem cẩn thận bức họa tác kia.

Cũng may, bức họa này tuy phức tạp, nhưng bút pháp vẫn để lại dấu vết, Cố Vân Đông nhanh chóng phát hiện ra vấn đề của Hạ phu tử.

Bản thân Cố Vân Đông cũng là người yêu thích hội họa, nên cô cực kỳ kiên nhẫn đối với những người cùng chung chí hướng như Hạ phu tử.

Cố Đại Giang thấy hai người đã bắt đầu thảo luận, liền cầm lấy một quyển sách, an tĩnh ngồi đọc ở bên cạnh.

Cho đến khi Thiệu Thanh Viễn tiến vào, ông mới đi ra ngoài tìm thê tử và nhi nữ nói chuyện.

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Vân Đông mới ngẩng đầu, xoa xoa cái cổ nhức mỏi.

Trong tay đột nhiên được đưa đến một chén trà, cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bất mãn của Thiệu Thanh Viễn, lập tức nở nụ cười.

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy bất mãn với Hạ phu tử, cho nên một chén trà cũng chẳng đưa cho ông ta.

Nhưng Hạ phu tử hoàn toàn không hề để ý, ông thậm chí còn chưa phát hiện người trong phòng đã sớm đổi thành Thiệu Thanh Viễn, chỉ cầm bức họa của mình lên liên tục gật đầu.

“Tốt lắm, hay lắm, phải đến khi được Cố cô nương chỉ bảo một phen, giống như được giải khai bế tắc, lợi ích không nhỏ.” Hạ phu tử cười ha ha, bỏ bức họa trong tay xuống, lại đi lấy thêm một bức khác.

Bây giờ không cần Cố Vân Đông nói, tự bản thân ông cũng có thể tìm ra được vấn đề.

Ngay lập tức ông khoa tay múa chân, vui mừng đến mặt mày hớn hở, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, hỏi Cố Vân Đông: “Vân Đông à, kỹ năng của ngươi tốt như vậy, sư phụ của ngươi nhất định là một danh nhân, không biết ông ấy đang ở nơi nào, ngươi có thể tiến cử ta với ông ấy không?”

Cố Vân Đông: “Có khả năng đời này ta không bao giờ gặp được ông ấy nữa.” Thầy của cô còn đang ở một thế giới khác.

Nhưng Hạ phu tử lại hiểu lầm, ông cho rằng người này đã không còn trên cõi đời này, lập tức thở dài một hơi: “Ông trời thường hay đố kị với người tài, ngươi hãy nén đau thương.”

Cố Vân Đông: “……”

Hạ phu tử không tiếp tục đề tài này nữa, lại tiếp tục lật lại bức tranh của mình.

Nhìn nửa ngày, ông rút ra một tờ giấy trắng, cầm bút than bắt đầu vẽ.

Bây giờ giống như được thần trợ, lúc hạ bút có cảm giác rất trôi chảy, khóe miệng Hạ phu tử không ngừng nhếch lên..

Cố Vân Đông lắc lắc đầu, bản thân cô cũng thích vẽ tranh, nhưng tuyệt đối không thể nào so sánh được với Hạ phu tử, giống như là hạn hán gặp mưa rào vậy.

Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn ra khỏi thư phòng, không quấy rầy ông nữa.

Đến chạng vạng, Cố Vân Đông mới vào lại thư phòng, gọi Hạ phu tử đang mất ăn mất ngủ, ngay cả mình đang ở nơi nào cũng không biết ra ăn cơm.

Hôm nay Cố Vân Đông tự mình xuống bếp nấu rất nhiều đồ ăn ngon, xem như là mừng tân gia.

Hạ phu tử lúc đầu còn không muốn đi ra noài, hiện tại linh cảm đang đột phá, tinh lực dồi dào vô tận, cho ông ngây ngốc ở trong phòng mãi mãi cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng Cố Vân Đông lại cầm gà rán quấn một vòng quanh mũi của ông, ông liền quyết đoán buông bút than xuống, chạy vọt tới phòng khách.

Hôm nay đông người, nên phải chia thành hai bàn để ngồi.

Ngày quan trọng như này, Cố Vân Đông vốn dĩ muốn mời Nhiếp Thông đến đây, rốt cuộc đã dọn đến phủ thành rồi cũng nên đưa địa chỉ nhà mình cho vị bằng hữu này, làm quen với người nhà của cô một chút.

Đáng tiếc Nhiếp Thông không ở đây, Kha biểu cô nói hắn bị cha phái đến nơi khác để rèn luyện.

Cho nên hiện giờ Cố gia chỉ có một vị khách là Hạ phu tử.

Một bàn đầy ắp mười mấy món ăn, thứ nhất là để ăn mừng tân gia, thứ hai là chúc mừng Cố Đại Giang nhập học, song hỷ lâm môn, không vui sao được?

Sau khi mọi người đã ăn uống no say, Cố Đại Giang mới tự mình tiễn Hạ phu tử ra cửa, để Tiết Vinh đánh xe ngựa đưa ông trở về học viện.

Chuyến đi ra ngoài này của Hạ phu tử, kỹ thuật vẽ tiến bộ đột phá, lại còn được ăn uống đến miệng bóng nhẫy, cảm thấy thật mỹ mãn.

Hừ, trù nghệ của nha đầu Cố gia kia quá tốt, lần tới phải kiếm kiếm cớ ăn thêm bữa nữa.

Chẳng những trù nghệ thông thạo, kỹ năng vẽ tốt mà dáng dấp cũng xinh xắn, đáng tiếc là đã đính hôn rồi, bằng không ông có một đống thanh niên anh tuấn có thể giới thiệu cho cô.

Cuối cùng cũng an tĩnh lại, chờ cho mọi người thu dọn xong xuôi, Cố Vân Đông mới đứng dậy, đi đến gian nhà của bốn người Lữ gia.

Bình Luận (0)
Comment