Chương 637: Bốn người nhà Lữ gia
Kha biểu cô cảm thấy mặc dù Cố Vân Đông rất khôn khéo, nhưng về mặt này vẫn cần phải học hỏi thêm.
“Thủy Đào quả thật không tồi, nhưng tính tình nàng ta lại hơi hấp tấp, trong đầu suốt ngày nghĩ tới việc chạy ra ngoài, không đủ cẩn thận. Nàng ấy thích hợp đi theo bên người ngươi hơn vì ngươi cũng thích chạy lung tung. Nếu để Thủy Đào chăm sóc mẹ ngươi, e là không thích hợp, với tính tình của mẹ ngươi, nên tìm một người cẩn thận tỉ mỉ hơn."
Cố Vân Đông ngẫm lại thấy cũng đúng, chẳng những cần tính tình cẩn thận tỉ mỉ, mà đầu óc còn phải linh hoạt.
Cô nhớ tới những chuyện của Tưởng Vĩnh Khang lần trước, khó mà đảm bảo sẽ không có người đánh chủ ý lên mẹ cô nữa. Còn cả cha cô, hôm qua lúc bọn họ đi xem nhà, người phụ nữ kia vừa mới gặp mà đã định quyến rũ cha cô.
Nói đi cũng phải nói lại, Cố Vân Đông trẻ trung xinh đẹp không ai sánh bằng, nhưng có vẻ giá trị thị trường của cha mẹ cô còn cao hơn cô.
Cố Vân Đông đột nhiên hoài nghi sâu sắc sự hấp dẫn của bản thân mình.
Tuy nhiên khi nhìn sang Thiệu Thanh Viễn bên cạnh, suy nghĩ này nhanh chóng bị cô xóa gạt bỏ.
Nhưng những gì Kha biểu cô nói rất đúng, xác thật cần phải mua thêm người làm, không cần quá nhiều, một nhà ba bốn người là đủ rồi.
Nghĩ vậy, sau khi ăn trưa xong, Cố Vân Đông dẫn theo Dương thị và Khả Khả, cùng với Kha biểu cô đi tìm người môi giới.
Cô cảm thấy nếu mua để chăm sóc Dương thị và Khả Khả, thì cũng cần phải để các nàng nhìn thuận mặt mới được.
Yêu cầu của Cố Vân Đông hơi cao một chút, cô muốn tìm một người biết chữ, tốt nhất nên làm được hết mọi việc trong nhà, ngoài việc chăm sóc Dương thị ra, còn cần phải biết làm việc nhà, và quán xuyến chuyện nhà cửa.
Yêu cầu hơi cao, nên rất khó tìm được người phù hợp.
Đi đến nhà thứ hai, cuối cùng cũng thấy người làm cô vừa lòng.
Hai vợ chồng Lữ gia mang theo hai nữ nhi, một người xấp xỉ tuổi Cố Vân Đông, bộ dạng thanh tú, lúc cười lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ tươi tắn.
Lúc nàng ấy cười, Dương thị cũng cười rộ lên. Hơn nữa còn biết chữ, nghe nói trước đây đã từng là nha hoàn nhị đẳng của một nhà giàu có, bởi vì từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư, nên cũng đi theo học được vài thứ.
Chỉ là sau này trưởng thành, dung mạo nảy nở nên bị thiếu gia kia nhìn trúng, muốn nạp làm thiếp.
Nàng không nguyện ý, việc này bị làm ầm ĩ mấy ngày, kết quả là chuyện này đến tai phu nhân, nàng bị đánh một trận và cả gia đình bị bán ra ngoài.
Cô nương này tên là Lữ Hồng Tú, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa, cũng rất cẩn thận, lại còn biết ai là làm chủ, chưa một lần liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, điểm này làm Cố Vân Đông rất hài lòng.
Lúc nãy cô cũng đã nhìn qua các cô nương khác, một đám người cứ nhìn chằm chằm Thiệu Thanh Viễn, làm cho Cố Vân Đông thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn mắt lên.
Phu thê Lữ gia cũng có vẻ là người thành thật, biết giữ bổn phận, Lữ Thắng cũng trạc tuổi với Cố Đại Giang, trước kia từng đi theo quản sự làm chân chạy vặt. Thê tử hắn là Ngưu thị thì làm việc ở phòng bếp, bởi vì không tranh không đoạt, chỉ là người giúp việc bếp núc, nhưng theo nàng nói, tay nghề của bản thân cũng không đến nỗi tệ.
Cả hai người đều rất chịu khó.
Bọn họ còn có một tiểu nữ nhi, tên là Lữ Hồng Xảo, nhìn bộ dạng phỏng chừng mới bảy, tám tuổi, vừa vặn, có thể làm bạn với Vân Khả.
Tiểu cô nương ở thôn Vĩnh Phúc cũng có một nhóm bạn nhỏ, nhưng đến nơi này vẫn còn xa lạ, Vân Thư cũng không ở đây, nếu bên cạnh thêm đứa trẻ cùng tuổi chơi cùng, tính tình cũng sẽ vui vẻ hơn một chút.
Lúc bốn người Lữ gia được đưa về, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm.
Cho đến khi đứng ở trước cửa căn nhà nhị tiến nhỏ, bọn họ mới liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu theo Cố Vân Đông đi vào.
Ai ngờ vừa mới bước vào cửa, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Là Cố cô nương trở về rồi sao? Là Cố cô nương trở về rồi sao?"
Không chỉ mấy người Lữ gia, ngay cả đám người Cố Vân Đông cũng bị giọng nói xa lạ này dọa sợ suýt thì quay đầu bỏ đi.
Chủ nhân giọng nói kia nhanh chóng vọt tới trước mặt mọi người, quét một vòng sau đó ánh mắt ông ta dán chặt lên người Cố Vân Đông.
“Ngươi chính là Cố cô nương?”
Thiệu Thanh Viễn tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt ông ta, cau mày vẻ mặt đề phòng nhìn.
Cố Vân Đông nhìn về phía Cố Đại Giang đang từ đằng sau bước ra: “Cha, chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên mặt Cố Đại Giang lộ vẻ bất đắc dĩ, xoa xoa trán nói: “Vị này chính là Hạ phu tử ở học viện Thiên Hải, ông……ông ấy tới tìm con để thảo luận kỹ thuật vẽ.”
Ông cũng rất đau đầu, vừa đến học viện còn chưa kịp tìm giam viện, đã bị vị Hạ phu tử này chặn lại, trực tiếp hỏi ông vị họa sỹ hôm qua hướng dẫn cho các học sinh vẽ kia đang ở nơi đâu.
Cố Đại Giang nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của ông ta, còn tưởng rằng ông ta tới bắt lỗi mình, lập tức cảnh giác bỏ chạy.
Thật vất vả mới thoát được ông ta đi tìm giám viện, hoàn thành xong các thủ tục nhập học.
Đang định rời đi, không ngờ lại gặp lại vị này Hạ phu tử này ở lối vào học viện.
Lúc ấy trong tay ông ta ôm một đống tranh, dáng vẻ muốn đi cùng Cố Đại Giang.
Thậm chí đi trước Cố Đại Giang một bước, trực tiếp trèo lên xe ngựa, như thể nếu Cố Đại không dẫn mình đi tìm vị họa sỹ kia, ông ta sẽ trực tiếp lăn ra đây ăn vạ.
Cố Đại Giang có thể làm sao bây giờ? Từ miệng của người gác cổng ông biết vị này là phu tử của học viện, vị phụ tử này đối với vẽ tranh đặc biệt say mê.
Cho nên, ông đành phải dẫn người này về nhà.
Trùng hợp là hai bọn họ vừa về, thì Cố Vân Đông lại ra khỏi nhà.
Hạ phu tử đã ở nhà đợi hơn một canh giờ, chờ đến trọc cả đầu, cứ chốc chốc lại chạy ra ngoài sân ngóng, thiếu chút nữa thì đạp vỡ thềm cửa.
Bởi vậy vừa thấy đám người Cố Vân Đông quay trở về, ông ta là người đầu tiên chạy ra.
“Cố cô nương, ta đang đợi ngươi. Ngươi không biết, ngày hôm qua ta không ở học viện, cũng không biết chuyện có họa sỹ hướng dẫn cho học sinh vẽ. Chờ đến khi ta trở về nghe được tin tức, liền vội vàng chạy đến chỗ hiệu trưởng, nhưng chậm một bước, các ngươi đã đi rồi. Ta ảo não suốt cả đêm không thể ngủ ngon, sáng sớm liền đứng ở học viện chờ cha ngươi, lần này rốt cuộc nhìn thấy.”
Hạ phu tử kích động không thôi. Cố Vân Đông thấy ông ta như vậy, dường như nếu nói thêm gì nữa có thể khiến ông ta chua xót lau nước mắt.
“Ngươi trở về thì tốt rồi, để ta nói cho ngươi biết, ta cầm ta vẽ đến đây, ngươi tới nhìn xem, rốt cuộc là có vấn đề gì, tại sao ta không thể vẽ được bức tranh nào khiến mình vừa lòng?”
Nói xong liền vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa duỗi tay tóm lấy Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông nhanh chóng trấn an ông ta: “Hạ phu tử, ông chờ ta một lát, ta vừa mới về nhà, dù sao cũng phải chờ ta an bài mọi chuyện cho tốt mới có thể tĩnh tâm xem tranh đúng không?”
Thật ra Hạ phu tử muốn nói cô đem hết mọi việc ném cho Cố Đại Giang xử lý, nhưng dù sao cũng đang ở trong nhà người khác, như thế thì hơi quá đáng.
Bởi vậy chỉ có thể nén lại khát vọng trong lòng, tha thiết nhìn Cố Vân Đông, hy vọng cô có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện trong chốc lát.
Cố Vân Đông: “……”
Cô thở ra một hơi, giới thiệu lai lịch của bốn người Lữ gia cho cha một chút, ngay sau đó kêu Đồng Thủy Đào và Tiết Vinh thu xếp ổn thỏa cho bọn họ.
Chờ đến khi ai bận việc nấy, mới đi đến thư phòng gặp vị Hạ phu tử gấp không chờ nổi kia.
Thư phòng cũng vừa mới được sửa sang lại cách đây không lâu, trước cửa sổ đặt một án thư lớn, trên bàn cũng đã chuẩn bị tốt giá bút, thậm chí, giấy và bút mực cũng đã được sắp xếp cẩn thận.
Cũng không biết là do bọn A Thử bày biện từ trước hay là Hạ phu tử chuẩn bị sau khi đến đây.
Điều làm cho Cố Vân Đông kinh hãi chính là đống đồ đạc trên bàn..