Chương 329: Cửa Hàng Nhỏ Sớm Muộn Gì Cũng Đóng Cửa.
Nhìn thấy trong sân có người lạ, người phụ nữ sững sờ một lúc, bối rối nhìn hai huynh muội Tô Trường Thuận.
Tô Trường Thuận vội vàng bước tới cầm lấy cái giỏ trong tay bà, bên trong giỏ đựng đầy quần áo, nặng đến mức có dầu vết hằn trong lòng bàn tay bà.
Thấy vậy, Tô Trường Thuận cảm thấy chua xót, nhưng hắn lại nhanh chóng mỉm cười, đặt cái giỏ sang một bên trên bậc thềm, nói với bà: “Mẹ, người đã về rồi. Đây là Trịnh thúc, mẹ cũng gặp qua rồi. Còn đây là Cố cô nương và Thiệu công tử, Cố cô nương mở một cửa tiệm ở phủ thành, muốn con đến đó làm tiểu nhị, con đã có việc rồi, từ nay mẹ không cần phải giúp người khác giặt đồ nữa.”
Kể từ khi Tô Trường Thuận mang tiếng là trộm cắp, cuộc sống của nhà họ Tô càng trở lên khó khăn.
Ngày ngày Tô Trường Thuận đều phải tìm việc rất vất vả, Tô Tinh thì ở nhà thêu thùa, mẹ Tô thì phải đi nhận quần áo về giặt thuê kiếm tiền. Mùa hè thì còn đỡ, sang mùa đông nước lạnh căm căm, tay mẹ Tô thường sưng tấy đỏ lên như một cái màn thầu, rất vất vả.
Như vậy nhưng vẫn không kiếm được mấy đồng.
Nhưng hôm nay, Tô Trường Thuận đã có một công việc ổn định, mẹ của hắn sẽ không cần làm những công việc vất vả như vậy nữa.
Mẹ Tô nghe thấy con trai mình nói có cô chủ đến tìm con mình gọi đến làm việc, toàn thân đều kích động, nhanh chóng xoa xoa bàn tay rồi mời Cố Đông Vân vào trong: “Chủ tiệm Cố, đừng đứng đây nữa, mau vào ngồi, cũng sắp tới cơm trưa rồi, mọi người cùng nhau ăn cơm đi. Ta sẽ đi mua chút đồ ăn, sẽ rất nhanh.”
Mẹ Cố quay người muốn đi, Cố Đông Vân liền giữ bà lại: “Thím không cần phải bận rộn như vậy, giờ ta còn có việc, phải đi rồi.”
“Khó lắm Cố cô nương mới đến đây, sao có thể chưa ăn đã vội đi rồi?”
“Thật sự không cần.” Trịnh Cương cũng nói: “Chị dâu Tô cứ nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa nói Trường Thuận đến đường Đại Tuệ tìm ta, chúng ta đi trước đây.”
Thiệu Thanh Viễn cũng gật gật đầu, đi lên trước mở cửa, để Vân Đông đi trước rồi mới rời đi theo.
Khi Cố Vân Đông ra khỏi cửa, có nhìn thấy người phụ nữ nhà bên cạnh thò đầu vào nhìn, nhưng vừa thấy cô nhìn lại thì lập tức rụt đầu lại.
Chờ đến khi cả ba người họ đã đi khỏi bà ta mới vội vã chạy đến gõ cửa nhà họ Tô.
Tô Tinh ra mở cửa, vừa nhìn thấy bà ta không nói hai lời liền đóng cửa lại. Người phụ nữ kia suýt nữa thì bị va vào mũi: “Mày, mày cái đồ tiện nhân, có phải tìm được công việc nên muốn lên mặt rồi phải không? Mày đợi đó đi, tao xem anh mày có thể làm được đến khi nào, hừ.”
Nói xong bà ta phun trên đất, khinh miệt nói: “Chỉ làm tiểu nhị trong một cái tiệm nhỏ mà thôi, còn coi mình là nhân vật lớn gì, không biết chừng cái tiệm nhỏ kia cũng sớm đóng cửa”
Bà ta quay lại chửi bới, bên cạnh cũng có người tò mò hỏi có chuyện gì.
Bà ta thêm mắm dặm muối nói một lần, thuận tiện còn khuyên người ta đừng đến tiệm đó mua đồ, chỉ là một cửa tiệm nhỏ, chắc chắn không có đồ gì đáng để mà mua bán.
Nhưng chờ người ta hỏi cửa hàng kia bán cái gì, ở chỗ nào, thì bà ta lại ấp úng không nói ra được.
Cùng hỏi câu như vậy còn có mẹ Tô.
Tô Trường Thuận sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Con không hỏi kỹ, nhưng hình như là họ bán thực phẩm. Nhưng Trịnh thúc cũng nói rồi, nhất định sẽ không kém, mẹ yên tâm đi. Chỉ là nơi đó hơi xa, ở đường Đại Tuệ, sau này có thể về nhà muộn.”
Mẹ Tô xua xua tay: “Chuyện này không quan trọng, con đưa mẹ qua đó để biết đường, buổi trưa mẹ cũng có thể mang cơm cho con. Tiệm nhỏ cũng không sao, chỉ cần con chăm chỉ làm là được.” Dừng lại một lát, mẹ Tô đột nhiên hỏi lại: “Mẹ vừa rồi nghe được, vị Thiệu công tử kia hình như gọi Cố cô nương….Vân Đông??”
Lúc Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài, hắn thực sự gọi một tiếng rất nhẹ, nhưng nếu lúc đó không phải mẹ Tô đang chú ý đến họ, thì thực sự đã không nghe thấy.
Tô Trường Thuận sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu: “ Đúng vậy, Cố cô nương hình như tên là Cố Vân Đông, có chuyện gì vậy mẹ?”
Mẹ Tô cau mày: “Mẹ cứ luôn cảm thấy tên này có chút quen thuộc, cứ như đã được nghe ở đâu đó rồi vậy, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã nghe ở đâu.”
Tô Tinh bật cười: “Mẹ, cái tên này cũng không có gì lạ. Có một người tên Lý Vân Đông ở đầu ngõ nhà chúng ta. Cố cô nương lúc trước luôn ở huyện Phượng Khai, vì vậy không thể có chuyện hai người biết nhau được.”
“Cũng đúng.” Mẹ Tô cũng không xoắn xuýt nữa, bà giờ cũng lớn tuổi rồi, nhớ sai cũng là điều đương nhiên.
“Nhưng mà nếu đi đến tiệm làm, thì cũng phải có vài bộ đồ tốt một chút. Tiểu Tinh, mẹ nhớ trong tủ vẫn còn ít vải để may áo, lấy ra đây làm một bộ mới cho ca ca con, không thể để mất mặt chủ tiệm được.”
“Dạ mẹ”
Có công việc, tinh thần của ba người nhà họ Tô đã hoàn toàn khác, mọi sự u ám đều bị quét sạch, như có tiền đồ tươi sáng phía trước, không cần lo lắng nữa.
Trong xe ngựa, Cố Vân Đông có ấn tượng rất tốt với nhà họ Tô, nhân khẩu đơn giản, Tô Trường Thuận cũng là một người thành thực, muội muội và mẹ cũng là người biết nói đạo lý, không khó ở chung, sẽ không kéo chân hắn lại.
Công việc đã sắp xếp xong, trong lòng Cố Vân Đông cũng buông xuống được một chút gánh nặng, toàn thân nhẹ nhàng đi vào căn nhị tiến mà mình mới mua.
Khi mọi người vừa đến cổng nhỏ bên ngoài, đã nhìn thấy chiếc xe bên trên chất rất nhiều đồ dùng trong nhà.
Nhìn thấy họ đến, A Thử đang hướng dẫn mọi người dọn đồ cũng lập tức chào hỏi.
“Công tử, cô nương, theo sự sắp xếp của hai người, phòng đã được thu dọn xong, công cụ trong nhà cũng được mua rồi, hai người thấy sao? Cũng được phải không? Là Lai Hỉ mang chúng ta đi mua đấy, giá cả rất hợp lý."
Vẻ mặt mong đợi sự khen ngợi của hắn khiến Cố Vân Đông bật cười, cô tiến lên sờ thử vào khung giường, đúng là rất tốt.
Hôm qua, Kha biểu cô đã tìm người tính qua, ngày thích hợp để làm gia tân chính là ngày hôm nay. Mặc dù hơi gấp, nhưng cũng hết cách, cha cô hôm nay làm thủ thục nhập học, phải thu dọn phòng trước để chuyển nhà.
Nhưng cũng may là bọn họ người đông, phòng cũng sạch sẽ, thu dọn cũng rất nhanh. Lại thêm được người quen giới thiệu, nên những gì cần mua đều mua hết rồi.
Trong thời gian một buổi sáng, căn nhà nhị tiến đã trở lên ấm áp, có không khí như một ngôi nhà rồi.
Cố Vân Đông nhìn vào bên trong, phòng chính là nơi bố mẹ cô sống, bổ sung một chiếc bàn đọc sách nhỏ. Bên trái dành cho cô và tiểu Vân Khả, bên phải là dành cho Vân Thư và Nguyên Trí ở.
Ngoài ra còn có dãy phòng phía sau, để cho nhóm Tiết Vinh ở.
Mỗi căn phòng đều được trang bị những thứ cơ bản nhất như giường tủ và một số thứ khác, cũng rất đầy đủ.
Cố Vân Đông rất hài lòng, nhưng Kha biểu cô đột nhiên kéo cô sang một bên hỏi: “Ngươi cũng đã mua nhà ở phủ thành, cha mẹ ngươi cũng sống ở đây, có phải nên mua thêm hạ nhân không?”
Cố Vân Đông nói: “Cháu đang nghĩ đến việc cho Giang thị đến, cộng thêm Thủy Đào, Tiết Vinh, như vậy chắc đủ rồi”
Kha biểu cô nghe xong không khỏi trợn mắt, nói: “Giang thị và Đồng Bình là vợ chống, ngươi bảo Giang thị đến đây, Đồng Bình phải một mình sống ở thôn Vĩnh Phúc? Ngươi đây không phải là đang làm bậy sao?”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, chuyện này, nghiêm trọng như vậy sao?
“Còn có Đồng Thủy Đào”
Thủy Đào thì làm sao? Nàng ấy không có trượng phu ah?