Chương 328: Tìm Ngươi Làm Tiểu Nhị.
Trường Thuận và Tô Tinh vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ vừa định bước vào cửa bên cạnh cũng bất chấp những giọt nước còn trên người, ngạc nhiên quay lại nhìn đám người Trịnh Cương.
Trịnh Cương cười ha hả, vừa nãy ông cũng định lên tiếng, nhưng cô chủ không cho ông động, nên ông chỉ có thể đứng nhìn.
Nếu như hôm nay cô chủ xem toàn bộ sự việc mà không quay người rời đi, vậy có vẻ như đã định thuê Trường Thuận.
Ông sải bước tới, chỉ vào Cố Vân Đông và nói: “Trường Thuận, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là cô chủ hiện tại của ta, Cố cô nương. Cố cô nương có mở một cửa hàng ở phủ thành, đang muốn thuê tiểu nhị, muốn hỏi người có muốn đi hay không?”
Mắt Trường Thuận đột nhiên sáng lên, khi Cố Vân Đông nhìn qua, cả người hắn khẩn trương mà run lên, có chút luống cuống không biết làm sao, đem đòn gánh tựa ở cửa, hơi xoa xoa tay nói: “Ta, ta, việc này,…”
Tô Tinh cũng rất kinh hỷ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của ca ca nhà mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Nàng vội vàng nhìn sang Cố Vân Đông, nói: “Cố, Cố cô nương phải không? Xin vào trong trước đã, bên ngoài nóng lắm, vào ngồi nghỉ chân uống nước.”
Sau đó tránh người sang một bên, để Cố Vân Đông đi vào bên trong.
Ai ngờ, đúng lúc này, một giọng nói đanh thép từ phía sau vang lên: “Vị cô nương này, ngươi đừng để bị mắc lừa, thuê Tô Trường Thuận về làm, ngươi sẽ bị xui xẻo.”
Những người ở cửa đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ, sắc mặt của Tô Trường Thuận và Tô Tinh đại biến, toàn thân phát run vì tức giận.
Vị phụ nhân nhìn thấy tình hình này, càng đắc ý nói: “Cô nương không biết đó thôi, Tô Trường Thuận này tuy rằng làm việc rất chịu khó, nhưng chân tay lại không sạch sẽ. Lúc trước còn bị chủ tiệm cũ đánh đuổi đi, nói hắn trộm tiền của tiệm. Cô nương, nếu thật sự muốn tìm tiểu nhị, cô nương có thể tìm con trai ta, phẩm chất và tính tình của con trai ta rất tốt đấy”
“Bà…” Tô Tinh muốn mắng bà ta, nhưng lại sợ để lại ấn tượng không tốt cho Cố Vân Đông.
Trịnh Cương chỉ vào bà ta và nói: “Ăn nói hàm hồ, trước kia ta từng nói qua, Trưởng Thuận là một người tốt, chưa từng trộm tiền của chủ, ngươi đừng có vu khống rồi hủy hoại thanh danh của người ta”
"Ah ah ah, là ngươi à, ta nhớ ra rồi, một năm trước ngươi xác thực đã tới. Nhưng quan hệ giữa ngươi và hắn rất tốt, nói không chừng ngươi và hắn là một nhóm, trộm bạc đến ngươi cũng có phần. Cô nương ngươi phải mở to hai mắt đừng để bị lừa, bằng không thì cửa hàng cũng bị bọn hắn làm cho mất trắng đấy."
Tô Tinh không thể nhịn nổi nữa, nắm lấy đòn gánh bên cạnh muốn lao lên đánh vào miệng bà ta.
Cố Đông Vân chặn nàng lại, Tô Tinh sững sờ, trong lòng tràn đầy bất an.
Nàng sợ anh mình không dễ mới có việc lại bị mất, càng sợ liên lụy đến chưởng quầy Trịnh.
Cố Vân Đông nhìn người phu nữ kia, thấy vẻ mặt tự mãn của bà ta, liền cười nhẹ một tiếng, nói: “Tô Trường Thuận là người như thế nào, ta tự biết phán đoán, thậm chí con bà tính cách tốt hay xấu, chỉ cần nhìn người mẫu thân cay nghiệt như bà đã biết rõ rồi”.
Nói xong, không nhìn bà ta thêm một lần nào nữa, quay người đi vào trong viện.
Người phụ nữ kia sững sờ, một hồi mới phản ứng lại, gào lên: "Ngươi nói ta cay nghiệt? Ngươi tiểu tiện nhân từ nơi nào đến, cũng dám nói ta cay nghiệt? Ta cho ngươi biết. . ."
Triệu Thanh Viễn liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn qua, người phụ nữ kia liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh, còn lạnh hơn khi đối mặt với cơn thịnh nộ của Tô Trường Thuận, làm bà ta không dám ho he gì nữa, lập tức quay về nhà, nửa chữ cũng không dám nói thêm.
Triệu thanh Viễn vừa vào cửa, Trịnh Cương đã nhanh chóng đuổi kịp.
Ngược lại hai người Tô Trường Thuận và Tô Tinh đứng ở cửa liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng đi vào trong sân.
Sân nhà họ Tô thực sự rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cả nhà của Kha biểu cô.
Mặc dù nhà Kha biểu cô cũng chỉ có hai gian phòng ngủ, nhưng tốt xấu gì căn phòng cũng lớn. Còn hai gian phòng của nhà họ Tô, trái lại lại nhỏ đến đáng thương, cứ như ngăn cách từ một phòng ra vậy.
Nhà chính cũng nhỏ, một nhóm năm người bước vào thì phòng chính có vẻ như chật cứng.
Tô Tinh nhanh chóng rót nước đem tới, thuận tiện đứng đằng sau lưng Tô Trường Thuận, vẫn có bộ dạng bất an. Nàng vẫn lo lắng những lời người phụ nữ kia nói sẽ để lại ấn tượng xấu cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông uống một ngụm nước, làm dịu đi cơn khát rồi nói thẳng vào vấn đề: “Ta họ Cố, tiệm ở bên đường Đại Tuệ, cách chỗ này hơi xa một chút, nhưng hiện tại tiệm vẫn còn phải vài ngày nữa mới mở. Chưởng quầy là Trịnh thúc, còn cần hai tiểu nhị, một người đã chọn được rồi. Trịnh thúc đã đề cử ngươi, nói ngươi là người trung thực lại siêng năng, vì vậy ta đến đây xem một chút. Còn ngươi thì sao? Có suy nghĩ thế nào? Có ý định đi làm không?”
Tô Tinh rất vui vẻ, những lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
Nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía anh trai, Tô Trường Thuận vẫn còn có chút ngơ ngác, như vậy, như vậy là thật sự muốn thuê hắn?
Hắn thực sự có công việc rồi? Không còn phải suy nghĩ đi tìm việc mỗi ngày, phải làm bốc vác, lương ít còn thường xuyên bị nợ? Hơn nữa còn được làm việc dưới trướng Trịnh thúc, ông ấy là một người tốt, chưa bao giờ tùy ý đánh mắng bọn hắn.
Chỉ là…
Tô Trường Thuận sau khi hết kích động, hắn mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó nói: “Cố cô nương vừa rồi cũng nghe thấy, ta, danh tiếng của ta không được tốt”.
“Ý của người là việc ngươi bị người khác nói là kẻ trộm? Trịnh thúc đã nói với ta rồi, ta tin tưởng mắt nhìn người của Trịnh thúc, vì vậy ta cũng hi vọng ngươi sẽ không phụ sự tín nhiệm của ông ấy, nếu như ngươi đồng ý, từ hôm nay trở đi cứ ở tiệm chăm chỉ làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Sau khi nghe cô nói không để ý chuyện đó, Tô Trưởng Thuận cuối cùng cũng thở ra một hơi, trên mặt là nụ cười mừng rõ: “Ta, ta nguyện ý, ta sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Ừ, về tiền công, một tháng tạm thời là ba lượng bạc, nếu ngươi làm tốt, trong tương lai tiền công sẽ tăng lên. Nếu như ngươi thấy không còn vấn đề gì nữa, thì chúng ta có thể ký khế thư”.
Mức lương ở phủ thành cao hơn một chút, bởi vì Trịnh Cương ở huyện thành đã làm rất tốt, nên cô trả cho ông ấy mười lượng bạc.
Về sau sẽ dựa vào thâm niên làm việc để tăng lương, Cố Vân Đông cảm thấy không có vấn đề gì.
Cô nghĩ rồi, đợi qua năm, những công nhân cũ trong tiệm cũng có thể đề cập đến việc tăng tiền lương.
Tô Trường Thuận nghe nói sẽ được 3 lượng bạc, làm gì có chuyện không bằng lòng, liền vội vàng gập đầu.
“Ta, ta sẽ đi mượn giấy bút ngay lập tức, có thể ký khế thư luôn.”
“Không cần đâu, khế thư ta đã có ở đây, ngươi ấn một dấu tay là được.”. Cố Vân Đông đã sớm chuẩn bị rất nhiều bản khế thư, chỉ có chức vụ nghề nghiệp là khác nhau, còn những cái khác cơ bản đều giống nhau.
Tô Trường Thuận nhận lấy, đến nhìn cũng không nhìn, không chút do dự liền in dấu tay lên.
Cố Vân Đông cười, xem ra Trịnh Cương nhìn người không sai, mà Tô Trường Thuận cũng rất tin tưởng Trịnh Cương.
Cô đối với Tô Trường Thuận rất hài lòng, mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hắn rất biết bảo vệ người trong nhà, hơn nữa lại không sợ khổ, không sợ mệt.
Mặt khác, Thung Tử lại là một người hoạt bát, khéo ăn nói, có thể bổ sung cho Trường Thuận, hai người một hoạt bát, một ít nói, rất hợp.
Nếu cả hai mà đều thích nói chuyện, rất dễ xảy ra cãi vã.
Tiểu nhị đã tìm xong, Cố Vân Đông muốn đi rồi.
Đúng lúc này, cửa ngoài sân bị đẩy ra, một người phụ nữ lớn tuổi cầm giỏ bước vào.