Chương 327: Cay Nghiệt.
Trịnh Cương nói xong quay người muốn đi nhưng vừa đi được một bước, ông đã ngừng lại, ngập ngừng nói tiếp: "Nhà của Thuận Tử hơi xa nơi này một chút, khi nào cô chủ quay về khách điếm? Hay là ta dẫn hắn đến khách điếm cho cô chủ gặp."
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nhà hắn ở đâu?"
"Thành nam."
Thành nam?
"Vừa đúng lúc, cửa hàng cũng tạm ổn rồi, ta đang có ý định qua phòng mới bên kia nhìn xem, tiện thể đi cùng với Trịnh thúc luôn vậy, cũng tránh cho thúc phải chạy qua chạy lại giữa trời nắng nóng thế này."
Thư viện Thiên Hải ở thành nam, căn nhà mà cô mua cũng ở thành nam đấy.
Trịnh Cương liên tục gật đầu: "Được."
"Trước khi đi, phải đến xem cửa hàng mà Thiệu đại ca vừa mua đã." Cố Vân Đông quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Thiệu Thanh Viễn. Nhưng mà sau khi nghe được câu này của cô, khóe miệng của hắn có hơi cong lên.
Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu, đi ở phía trước: "Cũng không xa lắm, rất nhanh là đến nơi rồi."
Nói không xa, thật sự không xa, chỉ cách một đầu con phố mà thôi.
So với cửa hàng của Cố Vân Đông, nơi này dùng để mở tiệm thuốc, cho nên nhỏ hơn một chút, nhưng, sân sau của nơi đây lại lớn hơn cửa hàng của cô rất nhiều, bởi vì tương lai nơi này sẽ được sử dụng để chế thuốc, phơi thuốc, cần không gian rộng rãi.
Xung quanh đây cũng không có y quán, nghe nói rất nhiều người cần bốc thuốc nhưng lại gặp khó khăn bất tiện, nơi này đúng thật là chỗ cực kỳ thích hợp để mở tiệm thuốc đấy.
Nhưng mà hiện tại vẫn còn sớm nên Thiệu Thanh Viễn định cho thuê cửa hàng trước, lấy tiền thuê là được.
Xem cửa hàng xong rồi, lúc này ba người mới lên xe ngựa, chạy về hướng thành nam.
Nhà của Trường Thuận nói là ở thành nam, kỳ thật khoảng cách từ nơi đấy đến hai sân nhỏ mà Cố Vân Đông mua cũng có hơi xa đấy.
So sánh với khu nhà gần trường mà Cố Vân Đông đang ở, chỗ ở này của Trường Thuận phải gọi là khu dân nghèo rồi.
Tiến vào cửa ngõ kia, đường xá lập tức trở nên chật chội, hơn nữa còn có không ít đồ của người khác chất đống ở cửa ra vào, ngăn chặn hơn phân nửa đường đi ở đầu hẻm.
Xe ngựa của bọn người Cố Vân Đông lớn như vậy, căn bản là không vào được.
Vẻ mặt của Trịnh Cương lúc này đã hơi lúng túng: "Cô chủ, hay là người và Thanh Viễn chờ ở nơi đây một chút, ta đi vào gọi Trường Thuận ra."
Ngõ nhỏ này chẳng những nhỏ hẹp ầm ỹ, hơn nữa đủ loại mùi hỗn tạp tạo thành một đoàn, quả thật là một lời khó nói hết.
Cố Vân Đông lại vẫy tay: "Không cần đâu, chúng ta cùng vào đi, trong thôn cũng lồi lõm khắp nơi đó thôi, không tốt hơn bao nhiêu, sao lại không vào được?"
Xe ngựa đặt ở cửa ra vào của một quán cơm nhỏ ngay tại giao lộ, đưa mấy văn tiền nhờ chủ quán giúp đỡ trông xe một chút, ba người liền đi về phía ngõ nhỏ.
Tuy ngõ nhỏ này có hơi lộn xộn, nhưng hơi thở của cuộc sống lại rất mạnh mẽ, những đứa bé cười toe toét chạy khắp nơi trên đường.
Có phụ nhân ngồi ở cửa ra vào, cầm kim may vá, thỉnh thoảng chửi bậy vài câu.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh rèn sắt leng keng, còn cả âm thanh cãi nhau lớn tiếng vọng ra từ trong nhà.
Nhà của Trường Thuận hình như ở rất sâu bên trong, Trịnh Cương dẫn bọn họ đi một đoạn đường rất dài, cuối cùng mới ngừng lại.
Ông chỉ vào một sân nhỏ cũ nát ở phía trước, nói: "Chính là căn nhà này."
Vừa mới dứt lời, đã thấy cửa sân nhỏ kia bị người mở ra.
Ánh mắt Trịnh Cương sáng lên, ông hào hứng nói: "Hắn chính là Trường Thuận."
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên cơ bắp đang cầm một cái đòn gánh muốn bước ra ngoài.
Trịnh Cương giơ tay lên, vừa muốn gọi hắn, chợt nghe thấy một giọng nói chanh chua, chói tai, bén nhọn vang lên.
"Trường Thuận, ngươi muốn đi ra ngoài tìm việc sao? Tại sao ngươi vẫn có thể tìm được việc làm thế, những cửa hàng kia chắc không muốn cho một tên trộm làm việc đâu." Người đang nói chuyện chính là một người phụ nữ, hẳn là nhà hàng xóm của Trường Thuận, ngữ khí của bà ta rất cay nghiệt.
Người đàn bà ấy nhìn một lượt về phía Trường Thuận, đánh giá xong rồi bà ta ra vẻ bừng tỉnh: "Cầm đòn gánh ra ngoài là muốn đi khuân vác đúng không, ta nghe nói hai ngày trước đến cả việc dọn phân mà ngươi cũng không được nhận?"
Trường Thuận nắm chặt tay, tức giận quay đầu nhìn về phía bà thím đang nói chuyện kia.
Chỉ là hắn không biết nói chuyện, sắc mặt của hắn đỏ lên, nhưng chỉ có thể nói ra một câu: "Không liên quan đến bà."
"Ai ôi !!! Làm sao mà không liên quan đến ta được hả?" Người phụ nữ kia cười một cách khoa trương: "Ta nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi, thanh danh ở vùng này của chúng ta cũng hư hết rồi. Nếu không phải bị ngươi liên lụy, con trai nhà của ta cũng không tìm được công việc nhàn hạ. Ngươi còn có mặt mũi tiếp tục ở đây à, nếu ta là ngươi, ta đã sớm tìm một chỗ thắt cổ chết đi cho rồi, để không làm hại mẹ và em gái của mình mất mặt đến nỗi chẳng dám ló đầu ra khỏi cửa."
Trường Thuận tức giận đến mức toàn thân phát run, nhất là khi đối phương lôi cả mẹ và em gái của hắn vào, khiến cho hắn suýt nữa không khống chế được.
"Ào" một tiếng.
Đúng lúc này, một người bước ra từ phía sau Trường Thuận, trong tay bưng một chậu nước, xối thẳng xuống đầu của người phụ nữ ở phía đối diện kia.
"A..." Trong chớp mắt, bà thím kia bị giội nước đến vẻ mặt trở nên cực kỳ chật vật, bà ta hét lên một tiếng, nhảy lên giẫm chân xoay quanh.
"Thứ trời đánh, ngươi dám giội ta à?"
"Giội bà thì làm sao?" Người nọ giột nước xong, thu cái chậu gỗ trong tay lại, chỉ vào mũi của bà thím kia, mắng: "Thanh danh của chúng ta ở vùng này là do ai phá hủy hả? Là bà, nếu không phải cái thứ bà tám miệng rộng như bà đi khắp nơi vu oan cho ca ca ta là ăn trộm, ca ca ta cũng không cần phải tìm công việc mới hết lần này tới lần khác như thế. Con trai nhà bà không có việc làm là do hắn ta hết ăn rồi nằm chẳng làm được tích sự gì, liên quan gì đến ca ca? Đừng có gặp chuyện đen đủi chó má gì cũng đổ thừa lên đầu huynh ấy. Anh của ta không phải trộm, ta và mẹ ta đều tin tưởng huynh ấy, ngươi chỉ là người ngoài, không có việc gì làm thì đừng lải nhải suốt ngày như vậy, cút."
"Ngươi, ngươi, ngươi cái thứ tiện nhân này, chẳng trách vẫn chưa gả ra được, tuổi còn nhỏ mà đanh đá ngoan độc, đáng đời ngươi suốt kiếp ở trong nhà làm gái lỡ thì." Bà thím kia tức giận sắp chết, lau sơ nước trên mặt, lại còn phát hiện nước có mùi hôi, sắc mặt của bà ta càng tái nhợt: "Người Đinh gia kia từ hôn với ngươi là đúng lắm, bọn họ đã sớm nhìn ra ngươi không phải thứ tốt lành gì, con đĩ nhỏ, sau này ngươi sẽ bị nam nhân..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy Trường Thuận trầm mặt tiến lên một bước, bàn tay của hắn đang nắm rất chặt giống như sắp đánh người.
Người đàn bà kia sợ tới mức lui về sau một bước, nói chuyện cũng cà lăm rồi: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Bà còn dám nói một chữ không tốt về muội muội ta, ta sẽ không khách khí với bà." Trường Thuận đá mạnh một chân vào cái ghế bên cạnh người đàn bà ấy, ghế lật ngã, giỏ may vá đều rơi hết xuống mặt đất.
"A..." Bà ta hét lên một tiếng, muốn mở miệng mắng, nhưng nhìn thấy hai anh em nhà kia đang nhìn mình chằm chằm, bà thím kia lập tức kinh sợ rồi, chỉ có thể không cam lòng hét lên: "Ngươi, ngươi chờ đó cho ta, chờ ông nhà ta trở về, sẽ cho các ngươi biết tay."
Trường Thuận trừng mắt liếc bà ta, xoay người đi về, sau đó hắn cầm lại đòn gánh trên mặt đất, rồi nói với muội muội Tô Tinh của mình: "Muội vào nhà đi, giữ cửa quan trọng hơn, buổi tối huynh sẽ trở về."
Tô tinh cau mày, nàng nhìn đòn gánh trong tay ca ca, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp: "Ca, huynh chú ý một chút, đừng quá mệt nhọc."
"Được rồi, huynh đã biết."
Trường Thuận xoay người muốn đi, không ngờ bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói vui sướng quen thuộc: "Trường Thuận."
Hắn khẽ giật mình, nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy đằng sau, cách đó không xa có ba người đang đứng.
Một người trong số đó là Trịnh Cương, vị chưởng quầy cũ mà hắn quen thuộc, sắc mặt của Trường Thuận trở nên vui vẻ: "Chưởng quầy đấy à, ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
"Tới tìm ngươi đó, cô chủ của chúng ta đang tìm tiểu nhị, nghe nói ngươi chăm chỉ chịu khó, cho nên sang đây nhìn xem." Trịnh Cương cười ha ha đáp.