Chương 326: Phản Ứng Khác Nhau.
Chu Đại Phú không ngờ lại nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở nơi đây, lúc gặp mặt lần trước, là ở trên đường từ phủ Vĩnh Ninh đến phủ Vạn Khánh đấy.
Lúc ấy, Chu Đại Phú còn cho rằng bọn họ là người của phủ Vạn Khánh, không ngờ, lại có thể thấy bọn họ mở cửa hàng tại phủ Tuyên Hòa này.
Nghĩ đến việc suýt nữa thôi là bị hai người này lừa, ngọn lửa trong lòng Chu Đại Phú như có lửa đốt, rất không thoải mái.
Chu Đại Phú quay người lại, hung hăng đạp Chu quản gia thêm một cái: "Mấy tên du côn kia ngươi tự xử lý, còn nữa, phạt ngươi tiền lương nửa năm, lần sau còn dám làm vậy, ông đây sẽ bán ngươi."
"Lão nô không dám." Trong lòng Chu quản sự cũng rất khổ đấy, hắn cũng không dám hỏi mấy người ở cửa hàng kia rốt cuộc là sao, chỉ biết lần này mình đã đá trúng ván sắt rồi. Chẳng những không gặp may, không có chuyện tốt, còn ném ra ngoài một khoản tiền rất lớn.
Chu Đại Phú lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng cửa hàng bên kia, trong lòng nói khẽ một câu đen đủi, mới bảo A Phong quay người hồi phủ.
Mấy người bên trong cửa hàng nhìn thấy bóng lưng của bọn hắn hoàn toàn biến mất, lúc này mới quay đầu, tiếp tục thảo luận.
Nhưng mà, cùng lúc đó, còn có mấy người bên ngoài cửa hàng, sau khi xem hết náo nhiệt, cũng lao nhao quay đầu, trở về mấy cửa hàng bên cạnh.
Bên trái chính là tiệm bán đồ trang sức, tiểu nhị vừa vào cửa đã nói với chưởng quầy: "Chủ cửa hàng mới tới bên cạnh hình như họ Cố, là một cô nương trẻ tuổi, không biết có địa vị gì, tính tình rất lớn đấy, không phải người dễ chọc đâu. Trong đó, có một người đàn ông võ công rất tốt, A Phong của Chu phủ kia còn sợ hắn, xem chừng là trước kia đã bị thua thiệt rồi."
Bên phải chính là một tiệm may, tiểu nhị cũng thuật lại những gì mà hắn vừa nhìn thấy với chưởng quầy: "Chu Đại Phú còn sợ chủ của cửa hàng bên cạnh, xem chừng vị Cố cô nương kia có chỗ dựa không nhỏ, căn bản không để Chu Đại Phú vào mắt. Bọn họ còn không sợ đám du côn kia, nói đánh là đánh, cũng không lo lắng bị người ta trả thù."
Đối diện chính là tiệm bánh ngọt, tiểu nhị đi vào liền chậc chậc vài tiếng: "Chủ cửa hàng là một cô nương, tuổi còn trẻ đã ra ngoài buôn bán, nghé con mới sinh không sợ cọp. Việc buôn bán nên dĩ hòa vi quý, nhưng nàng ta lại hoàn toàn không quan tâm, nếu cô nương ấy không có chỗ dựa đủ cứng rắn, thì ta thấy nàng ta quá ngây thơ rồi, cửa hàng kia cũng mở không lâu đâu."
Chưởng quầy của ba cửa hàng lại phản ứng không giống nhau, hai cửa hàng vẫn chưa biết rõ ngọn nguồn của Cố Vân Đông, nhưng nói cho cùng thì sau này cũng là hàng xóm, nên họ chủ trương giao hảo.
Vì thế, hai vị chưởng quầy bảo tiểu nhị đến đưa một ít nước trà, giải khát khi trời nóng.
Lần đầu tiên Cố Vân Đông được đãi ngộ như vậy, mặc dù đây là cửa hàng thứ ba cô mở rồi.
Nói đến cửa hàng đầu tiên cô mở ở huyện Phượng Khai, cửa hàng này lúc trước thắng Đào gia mà có được, hầu hết chưởng quầy của các cửa hàng xung quanh vẫn sợ Đào gia, ngay từ đầu bọn họ căn bản không dám quang minh chính đại lui tới với cô.
Cửa hàng thứ hai mở ở phủ Vạn Khánh, cửa hàng này vốn là của Tân gia, về sau gia sản nhà họ bị tịch thu thì cửa hàng này mới tới tay của cô. Chưởng quầy mấy cửa hàng xung quanh càng không dám nghe ngóng gì hết, đều sợ rước họa vào thân đấy.
Vì thế, khi Cố Vân Đông thấy hai tiểu nhị thái độ thân mật tiến đến chào hỏi, đưa nước trà, cô cũng hơi sửng sốt, trái ngược hẳn với cô là Trịnh Cương, hắn rất lễ phép tiếp chuyện, vui vẻ hàn huyên vài câu cùng hai người kia đấy.
Chờ lúc bọn họ đi rồi, Trịnh Cương mới nói với Cố Vân Đông: "Ta vừa nghe ngóng được, hai tiểu nhị kia nói Chu Đại Phú vừa đến phủ thành không lâu, có của cải khá tốt đấy, nhưng cũng không cần quá sợ hắn."
Có của cải nhưng căn cơ chưa ổn, những kẻ có tiền có thế ở phủ Tuyên Hòa này, đoán chừng cũng không ai để mắt đến Chu Đại Phú.
Cố Vân Đông gật đầu: "Cửa hàng vừa mới mở, ta và Thiệu đại ca sẽ còn ở lại phủ thành, cũng không sợ bọn họ lại đến tìm phiền toái. À mà, không phải là chúng ta nên tuyển tiểu nhị trước sao?"
Cố Vân Đông không quá quen thuộc với phủ Tuyên Hòa, Thung Tử phải làm chưởng quầy ba tháng ở huyện Phượng Khai, ít nhất cũng phải huấn luyện Trần Tiến xong thì hắn mới có thể đến phủ thành làm việc.
Trong khoảng thời gian này cũng không thể để Trịnh Cương một mình bận rộn được, vậy thì quá mệt mỏi, ít nhất phải có thêm hai người hỗ trợ mới ổn.
"Tuyển thêm một người đi, trước khi Thung Tử đến phủ thành, để A Thử ở đây làm ba tháng." Thiệu Thanh Viễn nói.
Hiện tại, A Thử vừa mới đến có thân thủ không tệ, nhưng mà nếu bọn du côn tới, hắn có thể sẽ mệt đấy.
Thứ hai, mặc dù cửa hàng ở phủ thành này lớn, nhưng chỉ cần hai tiểu nhị thôi là đủ rồi, nếu tuyển nhiều hơn, sợ là sau này khi Thung Tử tới sẽ đánh nhau đấy.
Cố Vân Đông gật đầu đồng ý: "Hay là chúng ta viết thông báo tuyển người bên ngoài cửa hàng?"
Thiệu Thanh Viễn đang định gật đầu, bỗng thấy Trịnh Cương hơi do dự: "Cô chủ, ta có thể giới thiệu một người không?"
Cố Vân Đông sững sờ: "Đương nhiên có thể, nếu Trịnh thúc chọn được người thích hợp thì không thể tốt hơn, cũng tránh khỏi việc chúng ta phải tìm thêm một người xa lạ hoàn toàn không biết rõ phẩm chất tính cách."
Trịnh Cương lại thở dài một hơi: "Quả thật là ta chọn được một người, chỉ là. . ."
Thấy ông dường như có lời gì khó nói, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Cứ nói đừng ngại."
"Lúc trước, khi ta vẫn còn làm chưởng quầy ở phủ thành này, có một tiểu nhị tên là Trường Thuận, rất cần cù chịu khó, người cực kỳ trung thực. Nhưng, có một ngày bên trong cửa hàng mất tiền, tìm mọi ngóc ngách cũng không thấy. Về sau có người nói, mẹ của Trường Thuận bị bệnh, hắn vốn không có tiền chữa nhưng đột nhiên có một ngày hắn có một số tiền, lấy số tiền kia mua thuốc tốt trị hết bệnh cho mẹ hắn."
Trịnh Cương lại tiếp tục thở dài: "Khi ấy, ông chủ cửa hàng nghi ngờ Trường Thuận trộm bạc, đương nhiên Trường Thuận phủ nhận, giải thích rằng tiền chữa bệnh cho mẹ hắn là do một người hảo tâm đưa cho, bởi vì Trường Thuận đã giúp người nọ làm việc. Ông chủ không tin, lại kêu hắn tìm người hảo tâm kia ra, hình như người ấy chỉ đi ngang qua phủ Tuyên Hòa mà thôi, làm sao có thể tìm được chứ? Lúc ấy ông chủ đánh Trường Thuận một trận, đuổi ra khỏi cửa hàng."
"Vào thời gian đó, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đấy, không ít cửa hàng chung quanh đều biết. Cho nên sau khi Trường Thuận bị đuổi đi, muốn tìm việc khác cũng cực kỳ khó khăn. Ta biết rõ, việc này chắc chắn không phải Trường Thuận làm, nhưng ta không có chứng cớ, muốn giúp hắn cũng không có khả năng để giúp. Mãi cho đến hai ngày trước khi ta rời khỏi cửa hàng, trong lúc vô tình ta nghe được, tiền bạc ngày hôm đó là bị con trai của ông chủ lén lút lấy đi đấy, không liên quan gì đến Trường Thuận."
Đáng tiếc, ông đã biết thì có thể làm được gì nữa?
Ông chủ đã chết, chính ông cũng bị đuổi ra khỏi cửa hàng, điều duy nhất có thể làm đó là đến nhà Trường Thuận, nói hết chân tướng mọi việc cho hắn biết.
Lúc đó, Trường Thuận nghe xong khóc rất thương tâm, oan khuất trên người hắn rốt cuộc cũng được rửa sạch, hắn không phải ăn trộm.
Nhưng mà, hàng xóm xung quanh cũng không bởi vì Trịnh Cương ra mặt mà xóa bỏ thành kiến đối với Trường Thuận, thậm chí đám người ấy còn cảm thấy Trịnh Cương cũng bị ông chủ đuổi đi, cho nên chính bản thân ông sinh lòng bất mãn muốn trả thù ông chủ cũ, hơn hết là, Trịnh Cương không có chứng cứ.
Trịnh Cương rất muốn giúp Trường Thuận, nhưng ông cũng lo lắng những lời đồn đãi kia sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng, cho nên hiện tại ông mới do dự.
Cố Vân Đông nghe xong chỉ nhẹ gật đầu: "Đương nhiên là ta tin tưởng Trịnh thúc, chỉ cần nhân phẩm của Trường Thuận không có vấn đề gì, những việc này cũng không sao cả. Trước đây Thung Tử còn là kẻ đầu đường xó chợ trong thôn đấy, hiện tại không phải cũng lên làm chưởng quầy sao? Nhưng mà ta muốn gặp hắn trước."
Sắc mặt Trịnh Cương lập tức vui vẻ, nết nhăn trên mặt cũng dồn thành một đoàn rồi: "Ta sẽ tìm hắn đến đây."