Chương 325: Tại Sao Lại Là Bọn Họ?
"Làm sao bây giờ?" Gã sai vặt hoang mang lo sợ hỏi.
Chu quản sự suy nghĩ, cắn răng một cái, đáp: "Còn có thể làm sao? Nói thẳng với lão gia đi."
Nói xong Chu quản sự vội vàng bước ra khỏi ngõ nhỏ, cản xe ngựa của Chu lão gia lại trước khi nó đi đến cửa hàng, rồi hắn lấy vẻ mặt khóc tang nhận tội: "Lão gia à, lão nô thật có lỗi với ngài, không thể hoàn thành được việc ngài đã dặn, lão nô có tội."
Rèm xe ngựa được vén lên, Chu lão gia bước xuống xe ngựa, cau mày xem Chu quản sự :"Chuyện gì xảy ra?"
"Lão gia, cửa hàng mà ngài nhìn trúng, bị, bị người khác mua lại rồi ạ."
Vừa dứt lời, Chu lão gia đạp hắn một cái: "Đồ vô dụng, có một cái cửa hàng cũng làm không xong!"
Chu quản sự chịu một đạp thế này, trong lòng hắn đã đem sổ sách tính trên đầu đám người Cố Vân Đông: "Lão gia, lão nô cũng không có biện pháp, vốn chúng ta đã thỏa thuận xong với ông chủ Lý của cửa hàng rồi. Ông chủ Lý đợi lão nô trở về bẩm với lão gia một tiếng, đem bạc tới là có thể lấy cửa hàng, không ngờ, không ngờ là . ."
Chu quản sự nói xong còn thút tha thút thít hai tiếng, rồi mới nói tiếp: "Không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ba người, mua lại cửa hàng rồi. Lại còn trả cho ông chủ Lý nhiều hơn hai trăm lượng bạc, lão nô nghe xong biết làm sao giờ? Cửa hàng này là chúng ta quyết định mua trước đấy nhưng ba kẻ kia hoàn toàn không nói đạo lý, trong đấy còn có một gã, có chút thân thủ, ném lão nô ra ngoài. Lão nô đánh không lại hắn, cửa hàng này liền. . ."
Chu lão gia nghe xong, mắt đều trợn tròn: "Có lý nào lại như vậy, có lý nào lại như vậy, bây giờ vẫn còn bọn cướp ngang ngược không giảng đạo lý như thế sao."
"Đúng vậy ạ, ỷ có chút võ công liền ép mua ép bán, thật quá đáng."
Chu lão gia cười lạnh: "Có công phu thì giỏi sao? A Phong, đi gặp hắn ta."
"Vâng, lão gia." A Phong chắp tay, sau đó bước từng bước một đi về phía cửa hàng kia.
Chu lão gia và Chu quản sự lúc này mới thong thả, chậm rãi đi ở phía sau, khóe miệng của Chu quản sự lộ ra một nụ cười, trong lòng hắn còn có một sự đắc ý nhẹ.
Đến lúc A Phong đi đến trước cửa của cửa hàng, vừa lúc nhìn thấy mấy tên du côn vội vàng hấp tấp lùi về phía sau, một kẻ trong đấy suýt đụng vào hắn.
Người nọ nhìn lại, rồi mới nhận ra, đây không phải là hộ vệ của Chu gia sao?
Bọn du côn lập tức không lùi nữa, hộ vệ của Chu gia đã đến, mấy người này chỉ cần dùng một tay là có thể ép chết kẻ khác rồi đúng không?
A Phong này xuất thân từ võ học chính tông đấy, bọn hắn có dùng hết sức hợp lực lại cũng không thể đánh bại hộ vệ này của Chu gia đâu.
Vì vậy mấy tên du côn tránh ra hết, cực kỳ nhanh chóng nhường đường để cho A Phong đi vào.
Ánh mắt của A Phong đầu tiên thấy được Trịnh Cương, sau đó nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, sắc mặt của A Phong biến đổi ngay lập tức.
Tiếp theo nữa, hắn thấy được Cố Vân Đông. . .
A Phong đột nhiên lui về phía sau một bước, đồng tử co rụt lại, cơ thể không khống chế được khẽ run lên một cái, tại sao, tại sao lại là bọn họ chứ? ?
Cố Vân Đông đã không nhớ rõ người này rồi, nhưng trí nhớ của Thiệu Thanh Viễn rất tốt, hắn nhớ rất rõ, trước kia chủ tử của A Phong, chính là kẻ suýt chút nữa làm hại Vân Đông nhà hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Thật không ngờ, còn có thể gặp lại.
"Ngươi có việc gì sao?" Thiệu Thanh Viễn híp mắt hỏi.
A Phong lắc đầu theo bản năng, rồi hắn quay người đi tìm lão gia nhà mình.
Lúc này Chu lão gia đã đến đây rồi, Chu quản sự còn chỉ vào ba người Thiệu Thanh Viễn nói: "Lão gia, chính là bọn họ."
Chu lão gia nhìn sơ qua, hắn liếc nhìn Trịnh Cương đang đứng ở phía trước: "Các ngươi chính là người nhìn trúng cửa hàng của ta, còn không từ thủ đoạn. . ."
A Phong lập tức giật giật tay áo của Chu lão gia: "Lão gia, nhìn bên cạnh kìa." Hắn nhỏ giọng chỉ vào vị trí hai người Cố Vân Đông đang đứng.
Chu Đại Phú nhíu mày, quay lại nhìn về hướng ngón tay của A Phong.
Sau một khắc, thân thể mập mạp nhanh chóng bật lên, hắn lập tức lui về sau hai bước, trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi nhìn về phía hai người: "Ngươi, các ngươi, tại sao lại là các ngươi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?"
Ơ, người này, Cố Vân Đông biết, dù sao thì hắn cũng là người đưa bạc cho cô đấy.
Cô lại nhìn thoáng qua Chu quản sự đang núp phía sau lưng Chu lão gia, lập tức hiểu rõ.
Thì ra Chu phủ, là Chu phủ này nha.
"Chu lão gia, đã lâu rồi nhỉ, gần đây thân thể có khỏe không? Bạc kiếm đến phỏng tay rồi đúng không?"
Chu Đại Phú liên tục lắc đầu: "Không phỏng tay, không phỏng tay, không hề phỏng tay."
Lần trước Cố Vân Đông lừa hắn nhiều bạc như vậy, không biết Chu Đại Phú đau lòng đến mức nào, hôm nay hắn lại thấy được biểu lộ xảo trá kia của Cố Vân Đông, lập tức có một dự cảm không được tốt lắm.
"Không phỏng tay à, vậy tại sao ngươi còn tìm nhiều tên du côn như vậy đến gây phiền phức cho cửa hàng của bọn ta chứ?"
Chu Đại Phú sững sờ, nhìn đám người kia, trên mặt hắn hiện ra một tia mờ mịt.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua Chu quản sự, Chu Đại Phú lập tức hiểu vấn đề.
Hắn hung hăng trợn mắt liếc Chu quản sự một cái, ngay lập tức nói: "Không có, ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không biết những người này."
Hắn thật sự không biết, hắn rất oan uổng đấy.
Cả người Chu quản sự lúc này cũng đơ ra, chuyện gì xảy ra vậy? Lão gia quen mấy người này? Hơn nữa còn có vẻ ....... rất sợ hãi.
Hắn lại nhìn A Phong, đối phương còn không dám bước lên một bước.
Không phải, rốt cuộc thì mấy người kia có lai lịch gì?
Trong lòng Chu quản sự hơi bất an.
Cố Vân Đông lại cười nói tiếp: "Thì ra không biết à, ta còn tưởng rằng Chu lão gia nhìn trúng cửa hàng này, cố ý tìm người đến phá hư, còn đòi chúng ta một tháng một trăm lượng phí bảo kê chứ, lúc ta vừa mới nghe điều này, sợ gần chết, suýt nữa là buổi tối gặp ác mộng rồi."
Xin ngươi đừng mơ thấy ác mộng, ngươi còn tiếp tục nói nữa, lát nữa đến lượt ta gặp ác mộng đấy.
Khóe miệng Chu Đại Phú hơi co giật một chút, hắn kiên quyết lắc đầu: "Quả thật ta không biết, những người này thật sự rất xấu xa, suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng, chuyên môn lừa gạt vơ vét tài sản. Cô nương không cần lo lắng, mọi người đều quen biết nhau, những người này ta sẽ giúp cô nương xử lý."
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, vậy làm phiền Chu lão gia rồi."
"Không phiền toái, vậy ta mang người đi đây."
Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu với A Phong, không cần Cố Vân Đông nói thêm, hắn nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, bước chân vội vàng rời khỏi.
Cố Vân Đông im lặng nhìn bóng lưng của hắn, gấp gáp như vậy làm gì? Cô còn chưa nói đến vấn đề bồi thường đâu.
Nhưng Chu Đại Phú quá đau lòng bạc của mình, hai chân đi nhanh đến mức gần như là chạy luôn rồi.
Bọn du côn hoàn toàn không hiểu ra sao, lúc chúng nghe được lời của Chu lão gia đã rất muốn phản bác đấy, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của A Phong, cả đám lập tức không dám lên tiếng nữa.
Nhưng mà, đây là kế hoạch của Chu lão gia mà? ?
Vì vậy cho đến lúc đi thật xa ra khỏi cửa hàng rồi, tên côn đồ bị đánh kia dẫn đầu hỏi: "Chu lão gia, rốt cuộc thì ngài có ý gì?"
Chu Đại Phú lườm bọn hắn, những người này căn bản không đáng để hắn nói chuyện nên Chu Đại Phú trực tiếp giao cho A Phong xử lý.
Chu Đại Phú chỉ quay đầu, nhìn về phía Chu quản sự, lập tức đá vào bụng ông ta một cái, đạp ông ta ngã xuống đất.
"Chó chết, ngươi còn không nói thật cho ta? ?"
Chu quản sự kinh ngạc, ông ta nhanh chóng đứng lên, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám có tâm tư khác, đem tất cả mọi việc từ đầu đến cuối nói rõ ra hết một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Chu Đại Phú càng ngày càng kém, lại hung hăng đạp Chu quản sự thêm một chân.
A Phong đuổi đám du côn kia trở về, Chu Đại Phú âm trầm nói với hắn: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, một nam một nữ này đến cùng có lai lịch gì."