Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324. Hắn Tìm Người Đến.

Chương 324. Hắn Tìm Người Đến. Chương 324. Hắn Tìm Người Đến.

Chương 324: Hắn Tìm Người Đến.

Trịnh Cương cảm thấy người này không phải đầu óc có vấn đề chứ?

Lão gia nhà ngươi coi trọng trước, vậy ngươi cứ mua đi. Mình không mua còn trách người khác xuống tay sớm?

Người đàn ông trung niên thấy họ không nói chuyện, càng tức giận: "Ngươi có nghe thấy không? Cửa hàng này lão gia nhà chúng ta coi trọng trước. Lão gia chúng ta chỉ trở về suy nghĩ một ngày, các ngươi đã đoạt mất, có phải quá không nói đạo lý không? Người làm việc dù sao cũng phải có người đến trước đến sau phải không?"

Cố Vân Đông còn chưa từng nghe qua cách nói này, cô quay đầu đánh giá người đàn ông trung niên kia một cái, cười nói: "Nói thật dễ nghe, cái gì mà trở về suy nghĩ một ngày, sợ là muốn ép giá chứ gì? Biết rõ chủ cửa hàng này vội vã bán, còn lề mà lề mề muốn dùng giá thấp mua cửa hàng này, tâm tư mình bất chính còn trách người khác?"

Nghĩ ai cũng là kẻ ngốc sao?

Trung niên nam nhân bị nói trúng tâm tư, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Tóm lại, cửa hàng này là chúng ta nhìn trúng trước, các ngươi mua bao nhiêu bạc, chúng ta trả cho các ngươi."

Cố Vân Đông hối hận vừa rồi nói chuyện với hắn, cùng kẻ ngốc có cái gì để nói.

Thiệu Thanh Viễn đứng ở trước mặt người nam nhân trung niên kia, khuôn mặt lạnh lẽo: "Đi ra ngoài. "

"Ngươi cái người này..." Hắn còn chưa nói xong, đã không nhịn được rụt cổ, có chút sợ hãi nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Cuối cùng, người đàn ông trung niên chỉ cứng cổ được một lát, vẫn sợ hãi lùi về phía sau hai bước.

Người này nhìn hung hãn, chẳng may động thủ mình sẽ chịu thiệt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Đi tới cửa, mới chỉ chỉ bọn họ: "Các ngươi chờ đó cho ta.”

Nói xong không đợi Thiệu Thanh Viễn nhìn lại, vội vàng chạy đi.

Hắn vừa đi, Trịnh Cương liền không nhịn được mà nhíu mày: "Cô chủ, người này có thể mang đến phiền toái cho chúng ta không?"

“Không có phiền toái."

"Chúng ta dù sao cũng vừa mới tới phủ thành, nếu đối phương tài cao thế lớn..." Trịnh Cương lo lắng, hắn làm việc cẩn thận quen rồi. Làm ăn có thể không đắc tội với người khác thì không đắc tội với người khác, nhất là vừa mới đến một nơi xa lạ.

Nhưng Cố Vân Đông hình như lơ đễnh, Thiệu Thanh Viễn cũng không quan tâm.

Ông thở dài.

Cố Vân Đông thấy ông hình như vẫn rất lo lắng, vẫn cười giải thích hai câu: "Trịnh thúc, thúc không cần quá lo lắng. Nếu như vị quản sự Chu gia này tài cao thế lớn, không thể đắc tội, hai ngày trước khi chúng ta đến tửu lâu Cẩm Tú, chưởng quỹ và tiểu nhị sẽ không nói trước một câu sao.”

Huống hồ, đây là đối phương kiêu ngạo ương ngạnh không nói đạo lý, đối với loại người này, không đánh ra ngoài chẳng lẽ giữ lại ăn tết sao? Cố Vân Đông cảm thấy, nếu cô hơi yếu thế một chút, quản sự này tuyệt đối sẽ được một tấc tiến thêm một thước.

Trịnh Cương ngẩn ra, ngẫm lại cũng đúng.

Ba người tiếp tục xem cửa hàng, nhưng mà chỉ chốc lát sau, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào.

Trịnh Cương còn tưởng là nam nhân trung niên trở về, không nghĩ tới không phải, người tới là mấy tên có bộ dạng lưu manh lăn lộn bên đường, giống như là thu phí bảo kê ở khu vực này.

Tên côn đồ kia vừa đi vào, liền nhìn về phía ba người đối diện, hỏi: "Các ngươi muốn mở cửa hàng ở đây, vậy phải hiểu chút quy củ.”

“Quy củ gì?” Thiệu Thanh đứng về phía trước một bước, híp mắt đánh giá mấy người.

Mấy tên côn đồ ngược lại có chút sợ mặt lạnh của hắn, nhưng ỷ vào nhiều người, rốt cuộc vẫn có chút lực lượng: "Con đường này, là mấy ca bảo kê đấy. Cho nên những cửa hàng ven đường này đều phải cho chút phí bảo kê, cũng không nhiều, một tháng một trăm lượng.”

Trịnh Cương hít một hơi lạnh: "Các ngươi đây là đang cướp tiền.”

Cố Vân Đông lại nheo mắt, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang trốn bên ngoài cửa hàng.

Quả nhiên là người hắn gọi tới.

Cố Vân Đông còn tưởng rằng người này sẽ chạy về Chu phủ gì đó của hắn để gọi thêm người lên, không ngờ hắn vẫn còn chút đầu óc đấy, tìm bọn đầu sỏ côn đồ đến đây để gây phiền toái cho bọn họ.

Lúc này người đàn ông trung niên đang trốn ở đầu ngõ đối diện, hắn nói với người bên cạnh: "Lát nữa khi mấy người kia bắt đầu xung đột, chúng ta sẽ đi qua khuyên can, đến lúc đó sẽ dễ dàng mua lại cửa hàng của bọn họ hơn."

"Có tác dụng sao?" Người bên cạnh thoạt nhìn là một gã sai vặt, trong lòng hắn vẫn có chút không an tâm đấy.

Chu quản sự hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là có tác dụng, phí bảo hộ một tháng là một trăm lượng, ai cam tâm tình nguyện đưa chứ?"

"Đáng tiếc chúng ta đã đến chậm một bước, bằng không thì cũng không cần đưa tiền cho mấy tên du côn kia hỗ trợ gây chuyện như vậy rồi."

Chu quản sự nhếch miệng: "Không chừng bởi vì như vậy, chúng ta còn có thể ép giá cả xuống thấp hơn nữa đấy." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Khi nào lão gia tới?"

"Chắc là cũng sắp rồi."

Chu quản sự có hơi sốt ruột: "Phải hoàn thành chuyện này trước khi lão gia đến đấy."

Cũng may, ba người bên trong cửa hàng kia đều có vẻ không dễ chọc, chắc chắn một lát nữa sẽ ầm ĩ lên.

Hắn chỉ cần chờ thôi.

Vào giờ phút này, trong cửa hàng đúng thật là đang giương cung bạt kiếm, Trịnh Cương nhìn mấy tên côn đồ nói: "Ta chưa bao giờ nghe nói về việc thu phí bảo kê trên con đường này, huống chi là một tháng một trăm lượng."

"Đúng, trước kia không cần thu nhưng hiện tại thì có, thế nào nào, có đưa không? Nếu không thì đừng trách mấy ca ca đây không khách khí."

"Ngươi. . ." Trịnh Cương tức giận.

"Không đưa, để ta xem các ngươi không khách khí kiểu gì?" Cố Vân Đông không nhìn Chu quản sự nữa, cô dời ánh mắt, liếc sang mấy tên côn đồ.

Lúc này tên côn đồ kia mới lườm Cố Vân Đông, lập tức con ngươi của gã ta sáng ngời, ánh mắt không chút kiêng kỵ: "Ơ kìa, nơi đây còn có một tiểu cô nương, lớn lên cũng thật đẹp mắt. Cô nương muốn biết không khách khí kiểu gì à? Kỳ thật cũng đơn giản thôi, ngươi tới đây hôn ta. . . Ah. . ."

Lời còn chưa nói xong, tên côn đồ kia bỗng cảm thấy bụng đau xót, cả người giống như diều đứt dây, bay thật mạnh ra ngoài.

"Vụt~ "

"Rầm "

Âm thanh rơi xuống, vang xa, không chỉ làm cho tên côn đồ kia ngẩn cả người, những tên đầu đường xó chợ khác cũng đơ người, nụ cười vẫn còn đọng ở trên mặt, cứ như thế cứng hết lại.

Sau một lúc lâu, mọi người nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn đã động thủ, đều nuốt một ngụm nước bọt thật mạnh.

Ánh mắt của Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng, lần lượt quét qua từng người: "Còn có ai muốn không khách khí nữa không?"

Thân thể của mấy tên côn đồ run lên, lập tức lui về sau mấy bước.

Chu quản sự và gã sai vặt ở phía đối diện vẫn còn mở to mắt sững sờ, đơ người, cứ, cứ, cứ như vậy đạp bay luôn sao?

"Sao, nên làm sao bây giờ?" Gã sai vặt kia khẩn trương đến mức đầu lưỡi tê cứng lại: "Người kia hình như có võ công, chúng ta đi qua cũng không thể chịu được một đòn của hắn, mấy tên đầu đường xó chợ kia thật sự không được việc. Hay là, hay là chúng ta không cần cửa hàng kia nữa."

Chu quản sự cũng sợ tới mức run rẩy một cái, nhưng mà sau khi nghe được gã sai vặt nói xong liền trở tay đánh kẻ vừa nói hết câu kia: "Nói mê sảng cái gì? Cửa hàng kia là lão gia nhìn trúng đấy, ta nói không cần thì không cần được sao? Xem ra dựa vào chúng ta thì không được rồi, ngươi, ngươi mau đi gọi A Phong tới, hắn là hộ vệ của phủ chúng ta, thân thủ rất tốt, nhất định có thể thu thập được tên nam nhân kia."

Gã sai vặt gật đầu, lập tức đứng lên, ai ngờ gã ta còn chưa bước được một bước thì đã ngừng lại, gã chỉ vào một chiếc xe ngựa cách đó không xa, nói: "Không cần đi rồi, A Phong và lão gia đã tới."

Chu quản sự quay đầu một cái thật mạnh, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Bình Luận (0)
Comment