Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323. Đi Xem Cửa Hàng

Chương 323. Đi Xem Cửa Hàng Chương 323. Đi Xem Cửa Hàng

Chương 323: Đi Xem Cửa Hàng

Bên kia, tiểu cô nương Cố Vân Khả cũng đã sớm lột một đống vỏ cứng ở trên bàn.

Đồng Thủy Đào biết rõ đây là thứ gì, tuy ngay từ đầu có chút do dự, nhưng từ lúc mùi hương bay vào mũi thì nàng ấy đã không còn suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng ăn.

Người Cố gia lại càng không nói lời nào, lúc trước còn không biết, bây giờ cảm thấy có vẻ hơi nhiều người, nhưng ve chỉ có một ít.

Kha biểu cô vốn vẫn luôn ghét bỏ, cho dù trước đó đã bị mùi thơm kích thích đến chảy nước miếng, nhưng lại không muốn thử ăn thứ này.

Nhưng hôm nay nhìn thấy mọi người ngồi trên bàn ăn như quỷ chết đói, thậm chí nói cũng không không nói, sợ bản thân ăn đi một miếng, vậy mà làm cho bà hoài nghi.

Thật sự….ăn ngon như vậy sao.

Bà chần chừ rồi lại do dự, nhìn thấy mọi người đều đang cúi đầu ăn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà xoa xoa tay gắp một miếng. Lập tức điềm nhiên như chưa có chuyện gì mà xoay người, nhìn vào thứ đen xì, mắt nhắm lại, cắn một miếng.

Ừm? Thế mà lại không tồi? Cũng không hề có một chút cảm giác buồn nôn của côn trùng, thơm ngào ngạt.

Kha biểu cô tỏ ý, cái này bà vẫn có thể tiếp nhận được.

Sau khi nuốt xuống những gì trong miệng, cô mới quay người lại định gắp tiếp thì phát hiện….hết rồi.

Hai đĩa vậy mà đều hết rồi sao, những người này là quỷ chết đói mới đầu thai sao?

A Trư thỏa mãn tựa trên ghế, cảm thán nói: "Không nghĩ tới món này lại ngon như vậy, trước kia tại sao lại không phát hiện ra chứ? A Thử hay là ngày mai chúng ta lại đi tìm một túi."

"Được" A Thử tán thành.

Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn bọn hắn: "Bắt về thì tự mình làm"

A Trư A Thử : "....." Đây không phải là làm khó bọn họ sao?

Nhưng bọn hắn thật sự không dám để cho Cố Vân Đông giúp bọn họ nấu một lần nữa ….vì vậy chỉ có thể rời ánh mắt chuyển đến phía Đồng Thủy Đào.

Nàng ấy nghĩ đến hương vị thơm ngon vừa rồi trong miệng, liền liếm liếm mép, rất dứt khoát gật đầu: "Được, không thành vấn đề."

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới hài lòng, hỏi thăm về tình hình hôm nay ở thư viện Thiên Hải

Biết được Cố Đại Giang đã vượt qua bài kiểm tra đánh giá của hiệu trưởng Tề Sơn, ngày mai có thể đi đến thư viện để báo danh, tất cả mọi người đều rất vui mừng.

Bên Thiệu Thanh Viễn cũng tiến triển rất thuận lợi.

"Người tiểu nhị tên là Lai Hỉ kia dẫn bọn ta đi xem năm cửa hàng, ta đã mua hai cửa hàng, khoảng cách rất gần, một nhà để làm Cố ký, một nhà để sau này mở một tiệm thuốc, ngày mai có muốn đi xem không?"

Thật ra Thiệu Thanh Viễn muốn mua hai nhà ở gần nhau nhưng rất khó, chỉ có thể tìm chỗ cách nhau gần nhất.

Tiệm bán thuốc thì không vội mở cửa, tiệm thuốc ở trong huyện thành vừa mới đi vào quỹ đạo, những thứ dược liệu này không dễ dàng thu mua, đặc biệt là còn phải tìm chưởng quầy biết y thuật cho nên làm gì phải chắc đó, không được vội vã nhất thời.

"Muội đi xem một chút" Cố Vân Đông có một chút kinh ngạc cùng vui vẻ, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ được giải quyết trong một ngày.

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Đại Giang: " Cha, ngày mai cha một mình đến thư viện có được không?"

Cố Đại Giang vừa uống được một ngụm nghe nói như thế suýt chút nữa thì bị sặc.

Ông với vẻ mặt một lời không nói hết nhìn về phía con gái mình: "Vân Đông à…cha không phải trẻ con, cha cũng đã hơn ba mươi rồi, đừng nói đến thư viện đi kinh thành một mình cũng không vấn đề gì"

Cố Vân Đông cười một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng lại, Cố Đại Giang không phải Dương Thị, cũng không phải Vân Thư Vân Khả.

"Vậy ngày mai con sẽ đi xem cửa hàng."

Cố Đại Giang vẫy vẫy tay: "Đi đi , đi đi, đi bận việc của con đi."

Bởi vậy ngày hôm sau, Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn cùng với mấy người Trịnh Cương đi qua cửa hàng, Cố Đại Giang cùng Tiết Vinh đến thư viện, những người khác thì đi tới chỗ phòng hôm trước mua, sửa sang dọn dẹp căn nhà một chút.

Thiệu Thanh Viễn không mua cửa hàng ở trung tâm phủ thành, nhưng cũng là khu vực phồn hoa, con đường phía trước cửa hàng rất rộng rãi, người qua lại không ít.

Cửa hàng hai tầng lầu, phía sau có một cái sân nhỏ, viện cũng không lớn, nhưng người ở vẫn đủ rồi.

Cố Vân Đông ở trong cửa hàng dạo một vòng, rất hài lòng.

Thiệu Thanh nhìn xa trông rộng, không khỏi cười, nói: "Cửa hàng này ban đầu là cửa hàng sách, ông chủ là thư sinh, một lòng chỉ đọc thánh hiền, đối với cửa hàng sách cha hắn lưu lại không giỏi kinh doanh, liền trực tiếp giao cho chưởng quầy ban đầu quản lý, đáng tiếc..."

Đáng tiếc chưởng quỹ kia là một người tham lam, thay đồ bằng đồ nhái còn chưa tính, tiền tài trong cửa hàng cũng âm thầm bị dời đi không ít. Cách đây không lâu, một thư sinh chép sách cho cửa hàng sách không nhận được thù lao nên có, không nhịn được trực tiếp ồn ào trong thư viện, bị ông chủ kia biết, lúc này ông chủ đó mới bắt tay vào điều tra tình huống cửa hàng.

Kết quả thu được lại thiếu chút nữa làm cho hắn tức ngất đi, cửa hàng chẳng những bị lỗ rất lớn, còn nợ bên ngoài không ít.

Hắn bắt tên chưởng quầy kia đến quan phủ, ngược lại lấy về được một phần tiền tài, nhưng còn có một khoản lớn không thể nao bù vào được. Người đọc sách quan tâm nhất đến danh tiếng, hơn nữa cửa hàng sách nợ không ít tiền vất vả của học sinh, không còn cách nào khác, ông chủ chỉ có thể bán cửa hàng đi.

Cố Vân Đông nghe được thổn thức không thôi, đồng tình với thư sinh kia một trận.

Nhưng rất nhanh liền bỏ qua, bắt đầu cân nhắc làm thế nào để trang trí cửa hàng trước mắt.

“Nếu không, tìm Phùng thúc lại đây?” Thiệu Thanh Viễn đề nghị: "Trước kia ông ấy từng tới phủ thành làm việc, bên này cũng có người quen biết, không sợ không có đường."

Mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Được.”

Ấn tượng của cô đối với Phùng Đại Năng rất tốt, lúc trước chính Phùng thúc đã giúp đỡ trang trí Cố Ký.

Hiện giờ công việc của Phùng thúc ngược lại không ít, dưới tay đã có một đội ngũ làm việc thành thục, nhưng phần lớn công việc tiếp nhận đều là mấy thôn phụ cận, thỉnh thoảng sẽ có người trong trấn, huyện thành tìm ông ấy.

Nhưng Cố Vân Đông biết, Phùng thúc cũng có dã tâm, tất nhiên hy vọng càng đi càng xa.

Trang trí cửa hàng cũng không cần mấy người, Phùng thúc mang theo hai người là đủ rồi.

"Sáng sớm ngày mai, ta bảo A Thử ra roi thúc ngựa trở về, đón Phùng thúc."

"Được."

Cố Vân Đông nghĩ, tối nay cô phải căn cứ vào kết cấu của cửa hàng này vẽ sơ đồ trang trí một chút.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến mấy tiếng ồn ào.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, đồng loạt đi vào trong cửa hàng.

Vừa mới đi ra, đã thấy một nam nhân trung niên có chút quen mắt sải bước đi vào, sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn bọn họ.

"Là các ngươi?"

Cố Vân Đông sửng sốt, lập tức bừng tỉnh, nhớ tới, nam nhân trung niên này không phải là người ngày hôm trước muốn đặt phòng riêng ở tửu lâu Cẩm Tú sao?

Theo tiểu nhị Lai Hỉ nói, là quản sự Chu gia gì đó?

Chu quản sự trong lòng nổi giận, nhìn ba người Cố Vân Đông cười lạnh: "Cửa hàng này chính là các ngươi mua?”

Cố Vân Đông nhíu mày, cô luôn thân thiện với người khác, nhưng đối với loại người có đôi mắt giống như mọc trên đỉnh đầu, cô sẽ không để ý tới.

Bởi vậy sau khi liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, cô lại xoay người nhìn cửa hàng của mình.

Ngược lại Trịnh Cương, lạnh lùng hỏi hắn: "Ngươi là ai?”

“Ngươi đừng quản ta là ai, các ngươi có biết cửa hàng này là lão gia nhà chúng ta coi trọng trước không." Tốt rồi, lúc trước cùng mình cướp phòng riêng, hiện giờ lại cùng hắn cướp cửa hàng, bọn cướp này từ đâu nhảy ra, tay càng duỗi càng dài đấy.

Bình Luận (0)
Comment