Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322. Đã Quyết Định

Chương 322. Đã Quyết Định Chương 322. Đã Quyết Định

Chương 322: Đã Quyết Định

Cố Vân Đông thoáng rùng mình một cái, bước chân nhanh hơn.

Người môi giới dẫn bọn họ đến căn nhà thứ ba, đây là một căn nhà nhỏ nhị tiến, nhưng cũng không tệ.

Xung quanh cũng có cửa hàng, có chút ầm ĩ, nhưng đi lại rất thuận tiện.

Điều làm cho Cố Vân Đông hài lòng nhất là từ trong nhà đi ra, đi hơn mười thước là có một giếng nước, nấu ăn rất thuận tiện.

Sống ở đây rất thích hợp, nhưng….không thích hợp để đọc sách.

Cố Vân Đông đi đến bên cạnh Cố Đại Giang, nhỏ giọng hỏi ông: "Cha, cha cảm thấy căn nhà thứ ba này thế nào, căn nào là tốt nhất?"

Cô cho rằng Cố Đại Giang sẽ chọn căn thứ nhất, bầu không khí bên đó rất thích hợp để học.

Ai ngờ ông lại chỉ chỉ nơi này, nói ra: "Căn này tốt nhất không to cũng không nhỏ, đi lại cũng thuận tiện, nếu như con với mẹ muốn đi dạo phố, cũng không cần đi xa. Mẹ con muốn nói chuyện cũng không cần phải đè giọng xuống nữa, còn sân vườn này còn có thể để cho mẹ con trồng một ít hoa."

Điều mà Cố Đại Giang không nói là, Dương Thị trước kia rất thích trồng hoa, chẳng qua là nhà cũ Cố gia lúc đó không cho phép.

Sau này đến thôn Vĩnh Phúc, Cố Vân Đông không biết bà lại có sở thích này, chỉ là đôi lúc thấy bà cầm bình nước tưới cho cây dưa leo hay hoa gì đó trong sân.

Cố Vân Đông nghe lí do của Cố Đại Giang xong liền im lặng, cô dừng lại một chút, có chút do dự, hỏi: "Cha không biết là ồn như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc đọc sách sao?"

Cố Đại Giang sững sờ, cười haha nói: "Ồn ào gì chứ? Như vậy mà ồn sao? Lúc ở nhà cũ Cố gia mới gọi là ồn ào, thời điểm cha làm trong phòng thu chi, lúc đó khách đến khách đi không biết bao nhiêu, một hồi lại nghe thấy tiếng ầm ĩ, không phải cha vẫn cứ đọc sách như thường sao?"

Cố Vân Đông vỗ vào trán mình một cái, đúng rồi, cha cô từ trước đến nay đều không sợ tiếng ồn, đã sớm luyện thành một thân hình mình đồng da sắt, huống hồ đây chỉ là một thị trấn nhỏ, ở sau thư phòng kia đọc sách cũng không nghe thấy âm thanh gì rồi.

"Vậy chọn căn nhà này?"

Cố Đại Giang gật đầu.

Người môi giới thấy bọn họ ở đằng kia nói nhỏ cũng không đến làm phiền.

Nhìn thấy bọn họ bàn bạc gần xong rồi, lúc này mới tươi cười, hỏi: "Cố lão gia Cố tiểu thư hai người đã bàn bạc xong chưa?có thích căn nhà thứ ba này không? Nếu không thích thì tìm ở nơi cách xa thư viện một chút, hoặc là có thể thuê nhà, nhưng mà thuê phòng luôn rất bất tiện, chủ phòng đột nhiên không cho thuê thì cũng rất phiền phức."

Cố Vân Đông gật gật đầu: "Ba căn nhà này giá cả như thế nào?"

Người môi giới nghe xong liền biết đã có hy vọng, lập tức nói:" Căn thứ nhất gần thư viện tuy chỉ có một tiến, cũng cần một nghìn hai trăm lượng, căn thứ hai, phòng ốc rộng là loại hai tiến, với lại mới tu sửa xong không lâu, giá một nghìn bảy trăm lượng bạc, căn thứ ba này cũng hai tiến, nhưng nhỏ hơn một chút, giá một nghìn năm trăm lượng bạc."

Cố Đại Giang cũng phải kinh ngạc, đắt như vậy sao? Như vậy cũng sắp đuổi kịp giá phòng ở kinh thành rồi?

Cố Vân Đông cũng nhăn mày, nhưng trong lòng cũng hiểu.

Nơi này là phủ thành, hơn nữa phòng ở bên này chẳng phải tương đương với khu phòng học sao? Thời hiện đại các khu nhà gần trường học cũng đắt tiền, khu phòng học ngày xưa cũng không thua bao nhiêu.

Hơn nữa phàm là thư viện đào tạo ra một trạng nguyên thậm chí là tiến sĩ, người xung quanh đây đều nói đây là nơi địa linh nhân kiệt.

Một nghìn năm trăm lượng…..Cố Vân Đông thở ra một hơi, rồi nói người môi giới gọi chủ nhà đến.

Chủ nhà ở cách đó không xa, nghe nói có người muốn mua nhà, lập tức chạy tới.

Cố Đại Giang và ông ta kì kèo trả giá, miệng của ông chủ nhà chặt vô cùng, sống chết không chịu nhả ra.

"Cố lão gia ngài cũng biết là phòng ốc ở bên này đều có cái giá này, không phải là ta không chịu giảm giá, ta không thể phá giá thị trường được, đúng không? Hơn nữa căn nhà này của ta cũng rất xứng với giá tiền này, nói thật, nếu không phải do gần đây việc buôn bán làm ăn có chút căng thẳng, căn nhà này thật sự ta cũng không có ý định bán."

Cố Vân Đông nhăn mặt, trời rất nóng, cô thật sự không có sự nhẫn nại để đứng đây tranh luận, cuối cùng thì cả hai cùng lùi một bước, trả giá một nghìn bốn trăm lượng.

Phòng ở mua xong rồi, lúc này Cố Vân Đông mới cùng Cố Đại Giang trở về nhà Kha biểu cô.

Kha biểu cô đã thu thập xong, Cố Vân Đông vừa vào đến cửa, đã thấy Dương Thị, Đồng Thủy Đào, còn có Cố Vân Khả đang ngồi xổm trong sân, xử lí ve sầu ở ngoài đó.

Cố Vân Đông: "....."

Khi ở trên xe ngựa cô đã nói với cô bé cách xử lý mấy con ve sầu này như thế nào, nhưng không nghĩ đến con bé vừa về đến nhà đã ra tay, nhìn qua thì có vẻ như đã xử lý sắp xong rồi.

Chỉ có Kha biểu cô đứng ở trong phòng với bộ mặt ghét bỏ, không thể tới gần.

Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, cầm lấy con ve mà Cố Vân Khả đã xử lý lên xem thử.

Ưm, rất tốt, cất cánh, cắt đầu bỏ đuôi, chỉ còn lại hai vái chân, trong này có một chút thịt, xử lý khá sạch sẽ.

Tiểu cô nương ngẩng đầu như đang mong đợi sự khen ngợi: "Tỷ tỷ, có phải muội đã làm rất tốt không?"

"Rất đúng rồi, thật thông minh."

Tiểu cô nương liền cảm thấy hài lòng nở nụ cười, sau đó quay đầu lại tiếp tục làm nốt phần còn lại.

Cố Vân Đông cầm lấy tay cô bé nhìn một chút, trên chân ve có những cái gai ngược nhỏ, những ngón tay nhỏ non nớt của Cố Vân Khả rất dễ bị móc rách nát lớp da, nhưng rõ ràng con bé không sợ.

Nhìn đôi tay nhỏ này, đã hồng cả lên rồi.

Nhưng bắt gặp đôi mắt nhỏ đầy mong đợi của cô bé, Cố Vân Đông chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, gõ nhẹ lên đầu cô bé: "Được rồi, trước tiên mang chỗ này đi rửa sạch, đại tỷ sẽ nấu."

Phải xào lăn ăn mới ngon, đổ dầu, gừng với hành tây, tỏi, đem rửa sạch rồi đổ toàn bộ xuống, xèo một tiếng, âm thanh kia thật dễ nghe.

Một lát sau mùi hương liền toả ra khắp nơi, trong chốc lát đã lan toả ra khắp phòng bếp.

Sau khi mấy người Thiệu Thanh Viễn đi vào cửa, mùi hương lập tức xộc vào mũi của bọn họ.

A Trư theo mùi hương chạy vào bếp, nhìn món ăn biến thành màu đen có chút sửng sốt: "Đây là món gì vậy?"

"Thịt" Cố Vân Đông cười tủm tỉm.

A Trư không hỏi gì nữa, bất kể là món gì đi nữa thì ngửi thôi đã thấy không ngon rồi.

Cho đến khi hai đĩa to được bưng lên, A Trư không đợi được liền gắp một miếng nhét vào miệng.

Cố Vân Đông nhắc nhở hắn: "Tách vỏ ngoài ra."

A Trư nhanh chóng cắn, mở ra bên trong là thịt, lập tức mở to hai mắt nhìn.

"Ngon, đây là thịt gì vậy…chưa ăn bao giờ, cũng quá ngon rồi."

Bên khia Kha biểu cô lạnh lùng nói: "Đây là ve sầu, chính là, một đám nhao nhao ồn ào chết người bám ở trên cái cây đó, thịt ve sầu, thịt côn trùng."

A Trư giật mình, A Thử cũng kinh ngạc nhìn về phía hai cái đĩa đen xì đó.

Trịnh Cương thiếu chút nữa là muốn vứt đôi đũa rồi.

Thiệu Thanh Viễn thì không hề hấn gì, hắn thực ra đã ăn qua, nhưng trước kia hắn trực tiếp nướng lên, không cả ngắt đầu bỏ đuôi, cho nên sẽ cảm thấy trong miệng có chút đắng, quả nhiên là chỉ có thể ăn một bộ phận? Biết thêm kiến thức.

Hắn ăn rất nhanh mà không hề có chút gánh nặng nào, đưa cho Cố Vân Đông một đánh giá rất cao: "Rất ngon"

Sau đó, ba người A Trư A Thử Trịnh Cương nhanh chóng đem chiếc đũa với vào trong mâm...

Bình Luận (0)
Comment