Chương 352: Lầu Hai Của Cửa Hàng.
Cố Vân Đông nhìn thấy người gây sự đều đi hết rồi, lúc này mới thoải mái đi lên lầu hai.
Ở trên lầu hai Nhiếp Song đang nói chuyện với Đái phu nhân, Vân Khả đang viết chữ lớn, Đái phu nhân rất thích cô bé, thỉnh thoảng bà còn hướng dẫn cô bé hai câu.
Cố Vân Đông nhướng mày, có thể được phu nhân tri phủ chỉ bảo, đúng là một chuyện khó có được.
Bước chân của cô cũng tự giác nhẹ đi, Nhiếp Song vừa nhìn thấy cô liền vội vàng vẫy vẫy tay: "Ngươi xong việc rồi sao?"
"Đang nói chuyện gì vậy?" Cố Vân Đông đi đến ngồi xuống đối diện họ.
Vân Khả ngẩng đầu lên, nhìn thấy đại tỷ lập tức cười tươi, sau đó cúi xuống tiếp tục viết chữ.
Nhiếp Song lại hào hứng nói: "Ta với bá mẫu đang nói đến căn phòng này của ngươi đấy."
"Ừ?"
"Vân Đông tỷ tỷ sau này ta có thể thường xuyên tới không, ta cảm thấy tỷ trang trí nơi này tất tinh tế, cái ghế này vừa thoải mái vừa đẹp. Ở đây còn có sách, có trà sữa ngon như vậy, ta gọi bạn tốt đến đây còn có thể chơi cờ luyện chữ, so với ở trong nhà thì tốt hơn nhiều, tỷ yên tâm bọn ta sẽ không ăn không uống không đâu."
Cố Vân Đông cười, lầu hai ở đây thật sự không tồi.
Lúc trước khi sửa sang lại, cô thấy không gian trên này khá lớn, Trịnh Cương liền đề nghị có muốn để hàng trên lầu hai không.
Cố Vân Đông nghĩ một chút rồi từ chối, ở bên dưới đã khá lớn rồi, hàng hoá của bọn họ đều bày bán ở dưới lầu một, nếu như khách hàng mua nhiều thì có thể lấy ở nhà kho đằng sau.
Lầu hai trái lại có thể tiếp đãi khách hàng, những người có thân phận không bình thường, hay muốn mua số lượng lớn, còn có thể mời lên lầu để tiện trao đổi. Bởi vậy lầu hai cũng giống như một phòng làm việc, đằng sau còn có một gian phòng nhỏ, bên trong còn kê một chiếc giường lớn để nghỉ ngơi.
Hôm nay có thêm vài bộ bàn ghế là vì mới khai trương, dùng để chiêu đãi nữ quyến.
Nhưng mà nhìn như vậy thì lại rất giống với quán cà phê hiện đại, cảnh vật xung quanh vô cùng yên tĩnh thoải mái dễ chịu.
Ý của Nhiếp Song không phải là mang theo tỷ muội cùng nhau đi đến quán cà phê uống trà chiều sao?
Cố Vân Đông cũng không muốn biến nơi này thành quán cà phê, dù sao thì cũng bất tiện.
"Muội muốn đưa bạn bè tới đấy ta đương nhiên là sẽ chào đón, nhưng lầu dưới là cửa hàng, tiếng ồn ào không nói, ngộ nhỡ có ai đó không hiểu cấp bậc lễ nghĩa xông đến chỗ các muội thì sao?"
Bậc thang đi lên lại ở bên trong cửa hàng, nếu như tiểu nhị bận quá không để ý tới thì ai cũng có thể chạy đến.
Còn nữa nếu như lầu hai này trở thành quán nước thì cô lại không còn văn phòng nữa.
Quan trọng nhất là, không hợp lý, phí công sức lại không kiếm được tiền.
Đái phu nhân ở bên này cũng nghĩ như vậy: "Song Song ngươi đừng gây phiền phức nữa, những người bạn của ngươi có ai không phải là tiểu thư nhà giàu, đi ra ngoài trước sau đều có rất nhiều người bảo vệ, cửa hàng này của Vân Đông cũng không đủ chỗ đứng, đến lúc đó đứng dưới lầu sẽ không ai dám vào, ảnh hưởng đến buôn bán của người ta."
Nhiếp Song suy nghĩ, quả đúng là như vậy.
Cô nương có chút ủ rũ, thở dài một hơi nói ra: "Nhưng mà cả ngày ở nhà thật sự có chút nhàm chán."
Cố Vân Đông nghĩ nghĩ cười nói: "Hay là, muội có thể mở một gian trà lầu như vậy?"
Nhiếp Song sững sờ, tự mở?
Mà ngay cả mắt Đái phu nhân cũng sáng lên, bà cũng rất thích cách trang trí ở đây, thoải mái dễ chịu tự tại.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Cố Vân Đông, cô trừng mắt nhìn, nhìn cô như vậy làm gì chứ?
Nhiếp Song càng trực tiếp bắt lấy hai tay Cố Vân Đông kích động nói: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ nói rất đúng, chúng ta có thể tự mình mở, nhưng mà…"
Nhưng cái gì? Cố Vân Đông có dự cảm không tốt.
Nhiếp Song bật cười hắc hắc: "Nhưng cho dù chúng ta mở một gian trà lâu như vậy, thì cũng chỉ có thể làm chút trà nước, điểm tâm bình thường, không có trà sữa trân châu dễ uống, cũng không có trái cây khô, mứt trái cây ngon như thế, điểm tâm vừa đẹp vừa thơm ngon như vậy, vậy thì có khác gì với các quán trà bình thường đâu, căn bản không thu hút được nhiều khách hàng.
Cố Vân Đông hơi dịch về phía sau: "Cho nên... muội muốn chúng ta cung cấp hàng hóa cho muội?”
"Không phải, cung cấp hàng thì có là gì." Nhiếp Song lại tiến lại gần cô hơn một chút: "Chúng ta hợp tác mở cửa hàng đi.”
“Hợp tác?” Cố Vân Đông trầm tư.
Nhiếp Song dùng sức gật gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là hợp tác mở cửa hàng, ta bỏ tiền bỏ lực, tỷ đưa ra chủ ý, chúng ta cùng nhau kiếm tiền, thế nào?”
Đái phu nhân không vui: "Mỗi người đều có phần, cũng không thể quên ta được.”
Nhiếp Song quay đầu lại, cao hứng nói: "Bá mẫu có thể tham dự, vậy thì càng tốt. Cháu chỉ quen biết với những cô nương trẻ, mà người bá mẫu quen lại đều là những phu nhân cao quý, có thể nói mối quan hệ không ai có thể sánh bằng. Có bá mẫu ở đây, việc làm ăn của chúng ta nhất định sẽ càng thêm thuận lợi”.
Nghĩ lại còn có chút kích động, Nhiếp Song cũng mới mười lăm tuổi mà thôi, so với Cố Vân Đông còn nhỏ hơn hai tháng.
Nàng là đại tiểu thư Nhiếp phủ, từ nhỏ bên người đã có người hầu hạ, lớn như vậy cũng chỉ ăn uống chơi đùa, không thì đọc sách viết chữ, học một chút cầm kỳ thư họa.
Nhưng cảm thấy như vậy thật không có ý nghĩa, dường như cả đời cứ trôi qua không chút ý nghĩa như vậy, đến tuổi phải gả cho người khác, thì vẫn phải ở trong phủ, ngày ngày lặp đi lặp lại những chuyện giống nhau.
Khi biết Cố Vân Đông, cũng là từ trong miệng Nhiếp Thông nghe được. Nàng biết Cố Vân Đông chạy nạn tới đây, ca ca của nàng kỳ thật rất ít khi khen ngợi người khác, huống gì người ta chỉ là một tiểu cô nương so với mình cũng không cách biệt tuổi tác gì nhiều. Nhưng ca ca nàng lại nói hắn bội phục Cố Vân Đông, có thể nhỏ tuổi như vậy lại mang theo ba người nhà từ phủ Vĩnh Ninh đi thẳng tới phủ Tuyên Hòa, không chỉ mình nàng bình an mà nàng còn bảo vệ cho người nhà không gặp bất kỳ vấn đề gì, về điểm ấy thì ngay cả những người đàn ông trưởng thành cũng không làm được.
Ít nhất, tự bản thân Nhiếp Thông cũng không dám cam đoan có thể làm được như vậy.
Lúc đó Nhiếp Song đã rất muốn gặp Cố Vân Đông, về sau Cố Vân Đông gửi đồ tết đến, lại là món đường trắng mà cha vừa thấy mắt đã sáng lên.
Nhiếp Song thật không dám tưởng tượng được, một tiểu cô nương mới mấy tháng trước vẫn là một người lưu lạc, không có xu nào trong người, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại có bản lĩnh như vậy.
Nàng sùng bái Cố Vân Đông, đặc biệt sùng bái.
Nghe Kha biểu cô nói Cố Vân Đông đến phủ thành mở cửa hàng, không đợi Kha biểu cô nói rõ mục đích đến, nàng đã một mực nhất định phải tới xem một chút.
Sau đó, nàng nhìn thấy một cửa hàng lớn như này.
Vì thế, trong lòng Nhiếp Song bắt đầu rục rịch.
Cố Vân Đông lại nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, không phải, hai người cũng không cần hưng phấn như vậy chứ, hơn nữa hình như còn chưa từng hỏi ý kiến của cô.
Nhiếp Song rốt cuộc cũng phát hiện cô quá mức an tĩnh, vội vàng bình tĩnh lại tâm trạng, có chút thấp thỏm hỏi: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ không vui sao?”
Đái phu nhân cũng nói: "Chúng ta biết bên này ngươi vừa mở cửa hàng, rất bận rộn. Nếu hợp tác mà nói, những thứ khác ngươi không cần quản, không phải còn có chúng ta sao, cần phải làm cái gì, ngươi chỉ cần dặn dò là được."
“Đúng vậy đúng vậy, cửa tiệm thì chúng ta sẽ đi tìm, tiền chúng ta cũng sẽ bỏ ra, tỷ chỉ cần nói phải làm gì là được rồi."
Đái phu nhân nói: "Cửa hàng cũng không cần tìm làm gì, chỗ ta đúng lúc có một gian, vị trí cũng không tệ, hoàn cảnh cũng tốt, vừa trống thời gian gần đây, ta còn đang cân nhắc nên buôn bán gì mới tốt đây.”
"Vậy sao? Như vậy tốt quá rồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, đây chính là ý trời."
Cố Vân Đông: "..."