Chương 353: Hiểu Lầm
Đái phu nhân và Nhiếp Song nói xong, lại quay đầu nhìn Cố Vân Đông.
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, nói: "Hai người thật ra có thể mua đồ từ ta, đến lúc đó..."
Cô còn chưa nói hết, đã thấy Nhiếp Song dùng sức lắc đầu, lắc đến trâm ngọc trên đầu thiếu chút nữa thì bay ra ngoài.
Nàng ấy nói rất nghiêm túc: "Không, tỷ phải tham gia mới được."
"Tại sao?"
Nhiếp Song không nói lời nào, ngược lại Đái phu nhân ở một bên hình như nhìn ra tâm tư của nàng ấy, không nhịn được mà che miệng cười: "Cái này ta biết, con bé đối với bản thân mình không có tự tin, sợ làm cửa hàng thật vất vả mới mở ra bị thua lỗ, thất bại.”
Cố Vân Đông nhìn về phía Đái phu nhân: "Không phải vẫn còn còn có người hay sao?”
Đái phu nhân nhún nhún vai, rất thản nhiên nói: "Nếu chỉ liên hệ cùng những phu nhân tiểu thư kia, ta còn có thể có chút tác dụng. Nhưng việc mở cửa hàng này, sợ là không được. Nếu không ngươi nghĩ tại sao cửa hàng của ta lại để trống đây??”
Cố Vân Đông không nói lên lời, cái này gọi là những thứ khác không cần cô quan tâm hay sao?
Chẳng lẽ bọn họ không biết động não càng mệt mỏi sao?
Nhiếp Song chớp chớp mắt, đáng thương hề hề nói: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ xem, tỷ chỉ cần đưa ra chủ ý là được rồi, tỷ nói cái gì, chúng ta liền làm cái đó, đến lúc đó kiếm được tiền, tỷ lấy năm phần, thế nào?”
Không thế nào cả, ngươi cũng không nhìn xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn học đòi tỏ ra dễ thương giống Vân Khả??
Vẫn là Đái phu nhân còn lý trí một chút, từ tình huống thực tế mà phân tích: "Vân Đông, kỳ thật đối với ngươi cũng không có chỗ xấu, trong tương lai ngươi sẽ làm ăn càng ngày càng lớn, người kết giao cũng càng ngày càng nhiều, đến lúc đó những vị khách trong cửa hàng mà chúng ta hợp tác mở này đều là nguồn nhân lực của ngươi nha.”
Đúng thật là như vậy, mở một trà lâu tao nhã thoải mái, lại có Đái phu nhân cùng Nhiếp đại tiểu thư tiến cử, chỉ sợ người đến đều là những cô gái có thân phận cao quý.
Đái tri phủ là người của Hoàng thượng, Nhiếp phủ và Kha biểu cô lại có quan hệ mật thiết, cùng hai người họ hợp tác, đúng thật là Cố Vân Đông cô được lợi.
Đái phu nhân và Nhiếp Song liếc nhau một cái, thấy cô không nói lời nào, hẳn là đang suy nghĩ tính khả thi, nhất thời cũng không mở miệng.
Nếu là làm ăn, chắc chắn phải rõ ràng ưu nhược điểm trong này.
Kỳ thật Đái phu nhân thấy cô thận trọng như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như ánh mắt lại sáng lên giống như Nhiếp Song, vừa mới nghĩ ra chủ ý đã muốn thực hiện lập tức, thì quả thật bà không yên tâm lắm.
Hồi lâu, Cố Vân Đông mới thở ra một hơi, nhìn hai người họ, nói: "Được, vậy thì hợp tác. Có điều chuyện phân chia này còn cần phải bàn thêm..."
"Được, tỷ chiếm sáu phần."
Cố Vân Đông: "......" Không, không phải, ta không có, hai người hiểu lầm ý ta rồi.
Cô sờ sờ trán: "Ý ta là, ta chiếm năm phần là quá nhiều. Hai người cũng nói, cửa hàng do hai người bỏ ra, bạc cũng do hai người bỏ ra, hai người còn ra sức, chuyện mời khách cũng là chuyện của hai người. Ta chỉ đưa ra ý tưởng, chiếm nhiều như vậy không hợp lý.
"Hợp lý hợp lý." Ngay cả Đái phu nhân cũng gật đầu: "Nếu ngươi không tham gia, chúng ta cho dù có bỏ ra cửa hàng và bạc, thì cũng không dám khai trương.”
Cố Vân Đông lại kiên trì không chịu, hiện tại thì có lẽ không thành vấn đề. Nhưng về sau thì sao? Làm ăn lớn thì mâu thuẫn sẽ xuất hiện, như vậy người đầu tiên chịu trách nhiệm không phải chính là cô hay sao.
Hơn nữa hiện giờ Đái phu nhân và Nhiếp Song không có ý kiến gì, nhưng người nhà các nàng biết sẽ có ý kiến thì sao?
Lại nói trong ba người các cô, nếu nói chuyện quyền thế, cô chính là người yếu nhất.
Cho nên ngay từ đầu, phải nói rõ ràng vấn đề này, miễn cho sau này vì loại chuyện này mà trở mặt.
Đái phu nhân và Nhiếp Song thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng hết cách, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước.
Nếu là ba người hợp tác, thì cứ phân chia theo bình quân là tốt nhất.
Có điều không dễ chia, vì nhiều ra một cửa tiệm của Đới phu nhân bỏ ra, nên bà sẽ là bốn phần.
Cố Vân Đông và Nhiếp Song mỗi người chiếm ba phần, Đái phu nhân không đồng ý, cuối cùng vẫn là Cố Vân Đông nói, nếu như tương lai cửa hàng có người gây phiền toái, cũng chỉ có thân phận của Đái phu nhân mới có thể trấn trụ được, cho nên lấy bốn phần cũng xem như là trách nhiệm lớn nhất.
Đái phu nhân lúc này mới không nói gì nữa, nhưng khi nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt lại có thêm vài phần tán thưởng.
Cô nương này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại rất chu đáo, trưởng thành, trách không được chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại có thể từ một người dân lưu lạc, trong người không có một xu, biến thành người có thành tựu như bây giờ.
Giờ phút này bà đặc biệt tin tưởng, cảm thấy cửa hàng sắp khai trương, nhất định sẽ làm ăn phát đạt.
Nếu đã quyết định xong, vậy kế tiếp phải bàn bạc chi tiết cụ thể.
Nhưng hôm nay cửa hàng của Cố Vân Đông vừa mới khai trương, rất bận, thật sự không có thời gian thảo luận.
Vì vậy, chỉ có thể hẹn sang ngày mai.
"Cố Ký bên này vừa mới khai trương, ít nhất ba ngày này ta vẫn phải tới đây theo dõi cả buổi. Cửa hàng của phu nhân ở đâu, sáng mai chúng ta đi qua đó xem một chút, trước tiên thương lượng một chút bên trong nên sửa chữa bố trí như thế nào.”
Đái phu nhân nhấp một ngụm trà sữa, nói: "Nếu đã muốn hợp tác mở cửa hàng, Vân Đông lại gọi ta là phu nhân như vậy, là coi ta như người ngoài rồi."
Cố Vân Đông bật cười: "Vậy ta sẽ giống như Nhiếp Song, gọi người là bá mẫu?”
“Xem như ngươi có lòng." Đái phu nhân lúc này mới hài lòng, nói: "Được, chuyện mở cửa hàng mới cũng không vội, cứ chờ ngươi bên này ổn định trước cũng được. Cửa hàng bên kia ta mới tìm người dọn dẹp, bên trong vẫn lộn xộn, chờ ngày mốt lại qua cũng được.”
"Được." Cố Vân Đông gật đầu, đột nhiên nghĩ đến Phùng Đại Năng còn ở phủ thành, liền mở miệng hỏi: "Không biết bá mẫu bên kia có thợ mộc nào quen thuộc hay không?”
Nhất định là có, hơn nữa thợ mộc có thể lọt vào mắt Đái phu nhân đều phải có bản lĩnh, làm việc nghiêm túc.
Chỉ có điều...
Đái phu nhân nhìn phòng trước mắt, lại nghĩ đến những kệ hàng lầu dưới, thật sự không giống với những gì bà từng thấy trước kia, trong lòng nhất thời hiểu ra.
"Về vấn đề thợ mộc này ta không rõ, chắc phải trở về hỏi quản sự nhà chúng ta một chút. Nhưng có điều ta cảm thấy phòng này tu sửa rất tốt, không biết là vị nào làm, nếu như có thể..."
Nhiếp Song ở một bên gật đầu: "Đúng, ta cũng cảm thấy những cái bàn ghế này làm rất tốt, sư phụ kia tay nghề tốt, vậy hãy để hắn làm đi.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Không gạt hai người, các việc liên quan đến thợ mộc ở đây đều do một sư phụ trong thôn ta làm. Nhà mới của ta, còn có cửa hàng trong huyện thành, cùng với cửa hàng phủ thành này, đều là ông ấy hỗ trợ sửa chữa, hợp tác nhiều lần như vậy đã rất quen thuộc, ông ấy cũng có thể hiểu được thứ ta muốn làm hình dạng thế nào. Ta nghĩ nếu hai người không đề cử được người thích hợp, vậy ta liền đề cử ông ấy.”
"Như vậy cũng được." Đái phu nhân cũng tán thành.
Nhiếp Song cũng ở một bên gật đầu, về phương diện này nàng một chút cũng không biết, dù sao nói nàng ra bạc thì nàng ra bạc, ra sức thì ra sức, nàng chỉ cần nghe theo là được rồi.
Cố Vân Đông: "Cứ quyết định vậy đi, ta sẽ tìm Phùng thúc bàn một chút.”
Đái phu nhân đối với Cố Vân Đông càng lúc càng thích, chẳng những có đầu óc lại còn biết niệm tình cũ, đề bạt người trong thôn, cùng người như vậy hợp tác, mới làm cho người ta thêm yên tâm.
Nhiếp Song đã tính toán tiền riêng của mình, nàng là tiểu thư nhà thương gia, cho nên tiền tiêu mỗi tháng đều rất nhiều. Hơn nữa chú bác thím hàng năm luôn cho tiền mừng tuổi cùng tiền lì xì, nàng thật ra là một tiểu phú bà rồi, thật sự không đủ, vậy sẽ hỏi mượn đại ca.
Đang nghĩ, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn.