Chương 354: Liễu Duy Gây Sự.
Ba người đều sửng sốt, liếc nhau một cái, vội vàng đi xuống dưới lầu.
Thanh âm ở hậu viện, tiếng hét lớn kia qua đi, sau đó chính là từng đợt tiếng cổ vũ.
Ba người không rõ nguyên nhân, cho đến khi đứng ở cửa vào hậu viện, mới phát hiện Thiệu Thanh Viễn và Đái thiếu gia thế nhưng lại đang đánh nhau.
Những người khác chẳng những không đi ngăn cản, còn đang xem náo nhiệt vỗ tay.
Cố Vân Đông nhíu mày, chớp mắt liền nhìn thấy Liễu Duy đứng cách đó không xa, vội vàng tiến lên hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?
Liễu Duy cầm một cái ly lớn trong tay, bên trong chứa trà sữa trân châu hắn cướp được từ Lữ Hồng Tú, lúc này đang vui vẻ uống.
Nghe được Cố Vân Đông hỏi, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chẳng qua là luận bàn mà thôi.”
Nghe được là luận bàn, Đái phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như trong ngày vui khai trương của người ta mà lại chạy đến nhà người ta đánh nhau, cũng quá không lịch sự.
Cố Vân Đông đã nhìn ra hai người này không phải thật sự trở mặt, cô chỉ là thấy kỳ quái mà thôi.
"Đang yên đang lành, hai người này sao lại luận bàn?"
Nói đến đây, Liễu Duy có chút đắc ý: "Bởi vì ta nghe nói Đái công tử võ công cao cường, rất không phục, liền nói Thiệu đại ca có thể tay không đánh hổ, để cho hai người so sánh, hắc hắc, cho nên hai người liền luận bàn."
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy gân xanh trên trán hung hăng co rút, cho nên, hai người luận bàn hoàn toàn là do tên hỗn đản này khiêu khích? Vấn đề là người gây sự này lại còn đang bưng trà sữa ở bên cạnh xem náo nhiệt, bộ dáng không liên quan đến mình.
Cố Vân Đông đang suy nghĩ rốt cuộc nên đem hắn hấp hay là làm thịt kho tàu.
Liễu Duy nhìn rất say sưa, còn chưa phát hiện người bên cạnh là Cố Vân Đông.
Nhưng hắn dường như cảm giác được ở hướng khác truyền đến một ánh mắt u oán, giống như hắn đã làm chuyện gì tội ác tày trời vậy.
Liễu Duy hơi nhíu mày, quay đầu lại, liền đối mặt với vẻ mặt bất mãn của Nhiếp Song.
Mà tầm mắt của nàng ấy, rơi vào cái ly trong tay mình, cuối cùng dừng lại ở trà sữa bên trong.
Liễu Duy ngẩn người, hỏi: "Làm gì vậy?” Hắn giấu cái ly về phía sau mình.
Nhiếp Song mím môi, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Cố Vân Đông đang đứng ở đầu kia của Liễu Duy, hỏi: "Vì sao cái ly của hắn ta lại lớn như vậy?" Có vẻ như một ly còn nhiều hơn hai ly của nàng ấy rất nhiều.
Hả?
Hả? Hả??
Liễu Duy rốt cuộc mới nhớ tới tiếng nói vừa rồi là của ai.
Mẹ nó?
Hắn ngay cả đầu cũng không dám quay lại, liền ôm trà sữa trong tay chạy đi, giống như phía sau có chó đang đuổi vậy.
Cố Vân Đông: "..."
Tại sao cô lại có thể làm bạn với một người như vậy? Bây giờ hối hận còn kịp không? Có thể tuyệt giao không?
Quên đi, về sau coi như không quen đi.
Cố Vân Đông quay đầu, tập trung lực chú ý ở trên hai người đang còn luận bàn trong sân kia.
Hai người đều không mang theo vũ khí, hoàn toàn là đang vật lộn, nhưng thoạt nhìn thật làm cho người ta rung động.
Cố Vân Đông biết thân thủ của Thiệu Thanh Viễn rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy phát huy vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
Một lát sau, hai người đồng thời thu thế, lui về phía sau một bước.
Đái công tử cười chắp tay, Thiệu Thanh Viễn cũng cười.
Cố Vân Đông nhìn ra được, huynh ấy rất vui vẻ.
Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại cũng nhìn thấy cô, hắn cười cười với cô. Lúc này Cố Vân Đông mới tiến lên, đưa khăn tay trong tay cho hắn lau mồ hôi.
Đái phu nhân cũng đi đến bên cạnh Đái công tử, trách móc nói: "Con cũng quá làm loạn rồi, không nhìn xem hôm nay là ngày gì.”
Đái công tử cười cười, lại đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn.
Đái công tử tên là Đái Văn Hoắc, lúc này tuy rằng khí tức bất ổn, nhưng vẫn là một công tử thanh nhã nhẹ nhàng như trước.
Ánh mắt hắn nhìn Thiệu Thanh Viễn tràn ngập sự thưởng thức: "Vừa rồi vị Liễu công tử kia nói, công phu này của ngươi chưa từng được học qua sư phụ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu.
Ánh mắt Đái Văn Hoắc càng sáng hơn: "Vậy thiên phú này của ngươi thật sự rất cao, phủ chúng ta có một vị võ sư võ công cao cường, trước kia ở trên giang hồ cũng là nhân vật nổi tiếng, ngươi có hứng thú để cho hắn chỉ điểm cho ngươi một chút không?”
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, lại nhìn Cố Vân Đông một cái, lập tức gật đầu: "Đa tạ.”
"Cảm ơn cái gì, hôm nay ta đánh đặc biệt sảng khoái." Đái Văn Hoắc thật sự rất vui vẻ: "Nghe nói ngươi đi săn cũng không tệ, lần sau cùng đi đi? Đúng rồi, chiêu gạt chân vừa rồi của ngươi không tệ, học từ đâu vậy? "
“Là do lúc chiến đấu với sói luyện được."
Lời nói của Thiệu Thanh Viễn luôn ngắn gọn, nhưng hắn kiên nhẫn như vậy, đến cũng vẫn rất thưởng thức Đái Văn Hoắc đấy.
Cố Vân Đông thấy vậy cũng không quấy rầy bọn họ nữa, lắc đầu rồi đứng ở bên cạnh Đái phu nhân.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Đái phu nhân cũng có ý định cáo từ, những người khác cũng nhao nhao đứng dậy muốn đi.
Cố Vân Đông vốn còn muốn mời họ ở lại ăn cơm, nhưng mọi người chỉ đến chúc mừng khai trương đại cát, hơn nữa buổi sáng quả thật bọn họ cũng ăn không ít đồ, lúc này cũng có chút no.
Bởi vậy vẫn kiên định muốn đi, Cố Vân Đông tặng mỗi người một hộp đường trắn để đáp lễ.
Về phần những thứ đã mua, Cố Vân Đông cũng đã trực tiếp cho người đóng gói xong.
Cuối cùng còn mang cho Đái phu nhân và Nhiếp Song hai bình trà sữa trân châu mang về.
Chỉ có Đái Văn Hoắc là không đi, cũng không biết hắn nói gì với Thiệu Thanh Viễn, hai người tán gẫu một lúc rất lâu.
Cố Vân Đông thỉnh thoảng còn nghe được tiếng bọn họ giao thủ.
Nhìn không ra nha, Đái Văn Hoắc này nhìn hào hoa nho nhã, vậy mà lại là một võ sĩ??
Ngày đầu tiên Cố Ký khai trương, việc làm ăn rất phát đạt.
Đợi đến buổi tối sau khi đóng cửa, mọi người cầm sổ sách tính toán, phát hiện vậy mà buôn bán lời một ngàn tám trăm lượng.
So với lợi nhuận lúc trước ở huyện Phượng Khai thì nhiều hơn gấp đôi, Cố Vân Đông có chút cảm khái, phủ thành rốt cuộc cũng là phủ thành nha, rất nhiều người có tiền.
Nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên, về sau nhất định sẽ gỉam xuống.
Hơn nữa hôm nay bởi vì có hoạt động, không ít người đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này, nên khách đến rất nhiều.
Bận rộn cả một ngày, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng tất cả mọi người đếu cảm thấy rất hưng phấn.
Cố Vân Đông cao hứng, phát cho mỗi người một bao lì xì.
Ngay cả Tiểu Vân cũng có, tiểu cô nương có chút kinh ngạc, "Đại tỷ, muội không làm gì."
Cố Vân Đông sờ sờ đầu con bé: "Ai nói, không phải muội giúp tỷ chiêu đãi Song Song tỷ tỷ cùng Đái bá mẫu sao?”
Tiểu cô nương ngẫm lại cũng đúng, quả thật cô bé rất nỗ lực giới thiệu trà sữa trân châu kia, lại còn được Song Song tỷ tỷ cùng Đái bá mẫu ôm tới ôm lui.
Vì thế cô bé vui vẻ nhận lì xì, vui vẻ đi tới trước mặt Dương thị khoe khoang.
Bốn người Lữ gia cũng có, bọn họ không nghĩ tới, tháng đầu tiên tiền công còn chưa tới tay, vậy mà đã được nhận một bao lì xì lớn, tâm trạng trong nháy mắt không kìm được kích động.
Kích động nhất, vẫn là Tô Trường Thuận, hắn vừa rồi có xem qua, bên trong có hai lượng bạc.
Hắn đợi lát nữa lúc trở về có thể mua miếng thịt, mua vải cho nương cùng muội muội hắn, cũng để cho các nàng có quần áo mới mặc.
Tô Trường Thuận trong lòng tràn ngập cảm kích, tay cầm bao lì xì hơi siết chặt, hốc mắt nóng lên.
Liễu Duy rất không vui, bởi vì hắn, không, có...
Hắn rõ ràng có hỗ trợ chiêu đãi khách, còn hỗ trợ lau bàn ghế, đặc biệt siêng năng.
Cố Vân Đông căn bản cũng không thèm để ý tới hắn, sau khi đóng cửa hàng, cô đi tìm Phùng Đại Năng.