Chương 355: Trong Động Có Tĩnh
Phùng Đại Năng hôm nay cũng ở hậu viện, ông nghe không ít người nói đến bố cục trong cửa hàng làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng lại có chút thất vọng.
Bởi vì những người này tuy rằng rất thích, nhưng không có công việc thích hợp cho ông.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, làm ăn mà, đâu phải nói đến là đến, chỉ cần mọi người sau này khi cần sẽ nhớ tới ông, như vậy cũng đã đủ rồi.
Nhưng không nghĩ đến, tới buổi tối, Cố Vân Đông lại tới tìm ông.
"Phùng thúc khả năng tạm thời không thể rời đi, qua mấy ngày nữa còn có một cửa hàng cần sửa chữa, còn phải phiền thúc rồi."
Phùng Đại Năng cả người đều kích động, ánh mắt thoáng cái liền sáng lên.
Không chỉ ông, hai sư phụ thợ mộc đi theo ông cũng gấp gáp hỏi: "Vân Đông, ngươi nói là thật sao? Ở đâu vậy?"
“Ở bên đường Minh An, cửa hàng cụ thể rộng bao nhiêu cháu cũng không rõ ràng lắm, qua hai ngày nữa cháu sẽ đi xem trước."
Phùng Đại Năng gật đầu liên tục: "Được được được, vậy chúng ta sẽ chờ, khi nào khởi công, ngươi cứ việc nói, chúng ta lúc nào cũng có thể đi qua.”
Cố Vân Đông cười nói: "Được, Phùng thúc vừa vặn có thể thừa dịp mấy ngày nay gặp mặt những bằng hữu trước kia, nếu không sau này bận rộn không có thời gian để đi.”
Dặn dò xong, Cố Vân Đông liền cùng mọi người về nhà.
Chờ ăn cơm tối xong, cô mới nói đến dự định sắp cùng Đái phu nhân và Nhiếp Song hợp tác mở cửa hàng.
Những người trên bàn ăn nghe xong đều ngây ra, cùng phu nhân tri phủ và Nhiếp đại tiểu thư hợp tác??
Lại mở cửa hàng??
"Làm sao vậy?" Cố Vân Đông nhíu mày: "Không được sao?”
"Có thể." Thiệu Thanh Viễn căn bản luôn ủng hộ cô vô điều kiện, mặc kệ cô nói cái gì, hắn sẽ không có ý kiến.
Cố Đại Giang cũng gật đầu liên tục: "Về phương diện làm ăn cha không biết nhiều như con, nhưng con như vậy liệu có quá mệt mỏi hay không?"
“Không có việc gì đâu cha, con vẫn còn lo liệu được."
Những người khác nghe xong cũng không nói gì, chỉ có Thiệu Thanh Viễn hơi nắm tay. Vợ tương lai càng ngày càng lớn mạnh, hắn cũng phải cố gắng hơn mới được.
Hai ngày sau, việc làm ăn của Cố Ký dần ổn định lại.
Ngày thứ ba, cửa hàng bên đường Minh An đã thu dọn xong, Đái phu nhân hẹn cô và Nhiếp Song cùng đi qua xem một chút.
Cửa hàng rất lớn, còn lớn hơn so với Cố Ký, cũng là hai tầng lầu, còn có một hậu viện rộng rãi.
Sau khi thu dọn ra, không có giá kệ ngăn cản, vừa nhìn đặc biệt trống trải.
Đái phu nhân dẫn hai người đi dạo một vòng, sau đó đứng ở phía sau đại sảnh, liền cười hỏi: "Thế nào? Không tệ lắm, phải không?”
"Đâu chỉ không tệ, là rất đẹp." Nhiếp Song cũng rất hài lòng.
Cố Vân Đông cũng gật đầu theo: "Vị trí tốt, lấy tĩnh trong động, rất thích hợp để uống trà, trò chuyện phiếm, xem sách. Hậu viện cũng đủ lớn, còn có thể thiết kế mấy phòng đơn, có thể chia làm vài khu”.
Đái phu nhân nghe vậy mơ hồ có chút kiêu ngạo: "Nếu cửa hàng này có thể, vậy chúng ta thương lượng một chút làm sao tu sửa đi. "
Hôm qua bà trở về liền nói chuyện này với Đái tri phủ, ông ấy còn có vẻ mặt không quá tin tưởng, Đái phu nhân hiện giờ rất khẩn trương mong muốn làm ra thành tích cho ông ấy xem.
Cố Vân Đông liền lấy ra một tờ giấy một cây bút than từ trong túi xách tùy thân của mình: "Ừm, trước tiên nên thương lượng một chút, ta sẽ đem toàn bộ ý tưởng của mọi người viết xuống, sau đó nhìn xem kết quả như thế nào.”
Nói xong mấy người đều bước đến trong viện, nơi đó có bàn đá ghế đá, vừa lúc có thể nghỉ ngơi.
"Ta nói trước." Nhiếp Song rất hưng phấn, dẫn đầu ngồi trên ghế đá: "Ta thích có cái ghế thật dài giống như trên lầu hai của Vân Đông tỷ tỷ, có chút giống giường mĩ nhân loại nhỏ, lại có chút không giống, nhưng ngồi rất thoải mái.”
Cố Vân Đông vừa nghe, vừa vẽ bản đồ kết cấu của cửa hàng xuống.
Động tác của cô rất nhanh, làm hai việc cùng một lúc, nhưng Nhiếp Song đang nói lại dừng lại.
Cố Vân Đông ngẩn người, hơi hồ nghi nhìn về phía nàng ấy.
Cô lại phát hiện, không chỉ là Nhiếp Song, mà còn có cả Đái phu nhân cũng không rời mắt khỏi bức tranh đang được vẽ trên giấy.
"Vân Đông, tỷ vẽ cũng quá giống thật rồi." Nhiếp Song mở to hai mắt, cầm bức họa lên nhìn: "Ta có cảm giác cho dù bản thân không tự mình đến bên trong cửa hàng này nhìn, chỉ cần nhìn vào bức tranh này của tỷ, trong đầu ta cũng có thể biết được khung cảnh cụ thể."
Đái phu nhân cũng kinh ngạc thán phục: "Vân Đông, ta phát hiện càng hiểu biết ngươi thì hình như ngươi càng ngày càng lợi hại hơn vậy, ngươi còn có bao nhiêu tài năng mà chúng ta không biết?"
Cố Vân Đông chớp mắt, cô lập tức bật cười: "Được rồi, bây giờ không phải thời điểm nói về bức họa, trước tiên nên xem bố trí cửa hàng như thế nào, bàn ghế nên bày biện ra sao, thương lượng xong những điều này quan trọng hơn."
Nhiếp Song còn muốn tán thưởng thêm hai câu, nhưng mà suy cho cùng thì chính sự vẫn quan trọng hơn, hôm nay nàng ấy cũng là người muốn mở cửa hàng rồi, chín chắn trưởng thành hơn rồi.
Vì thế, Nhiếp Song bắt đầu lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp về việc bố trí bên trong cửa hàng.
Cửa hàng cũng đủ lớn, dưới lầu còn có thể trang trí thêm chút, lại thêm một quầy tính tiền ở lối vào, dùng để khách hàng chọn món. Chính giữa có thể để hai cái bàn thật dài, đủ cho bảy tám người ngồi cùng nhau nói chuyện.
Còn cả bàn tròn nhỏ, không cần lớn lắm, có thể để một chút thức ăn là đủ. Lại đặt thêm một ít ghế dài, vừa có thể lấy bình phong ngăn cách, vừa có thể trực tiếp làm trường kỷ để tựa lưng.
Cửa sổ phải mở thêm vài cái, như thế thì sảnh chính mới sáng sủa hơn đôi chút.
Bởi vì cân nhắc đến việc khách hàng tới đây phần lớn là tiểu thư phu nhân rảnh rỗi có tiền, đi ra bên ngoài nhất định phải dẫn theo nha hoàn bên người. Cho nên còn cần phải thiết lập thêm một khu nghỉ ngơi trong góc, thời gian tụ hội uống trà nếu họ không cần nha hoàn hầu hạ thì có thể để nha hoàn chờ ở chỗ này.
Lầu hai nhỏ hơn lầu một một chút, nhưng lại yên tĩnh hơn không ít, tầm nhìn cũng thoáng đãng cho nên bàn đặt ở nơi đây sẽ ít hơn, khoảng cách giữa chúng cũng rộng hơn nhiều, tạo được nhiều không gian hơn.
Thêm vào đó, lầu hai còn được dùng để đặt sách vở, bàn cờ, tranh, thơ ..., đều là những thứ giúp con người bồi dưỡng tinh thần đấy.
Còn ở hậu viện thì đặt vài cái ghế mây tựa lưng, lại trồng thêm một ít hoa.
Quan trọng nhất là mấy căn phòng ở hậu viện kia, theo ý của Cố Vân Đông, đập lại xây mới hết toàn bộ, bao kín lại thành một gian phòng, để giải quyết vấn đề tế nhị.
Cửa phòng có thể dùng cửa kéo đẩy, phòng cũng có thể bố trí thành nhiều loại như kiểu phòng tatami, kiểu khuê phòng của nữ tử, kiểu trang trọng nghiêm túc.
Đái phu nhân và Nhiếp Song càng nói càng hưng phấn, phảng phất nhưng những thứ kỳ ảo huyễn hoặc trong trí tưởng tượng, những thứ trước kia muốn thực hiện nhưng không thể thực hiện được đều có thể biến thành sự thật trong cửa hàng này.
Cố Vân Đông vừa nghe vừa ghi chép, cuối cùng sau khi cắt giảm, thêm bớt, thống nhất ý kiến, cô đã vẽ ra ba bản thiết kế với từng phong cách riêng.
Hai người Đái phu nhân càng xem càng thoả mãn, sau đó họ lại tiếp tục thương lượng xem bên trong cửa hàng nên mua thêm thứ gì.
Trà sữa trân châu trở thành thứ tốt được hai người cật lực đề cử, đương nhiên cũng có cả đủ loại trà lài, trà hoa quả, thậm chí còn một vài loại rượu trái cây có nồng độ thấp.
Đồ ăn là một ít bánh ngọt điểm tâm, Cố Vân Đông còn cung cấp thêm vài loại thực phẩm như đồ sấy khô, đồ hộp, hoa quả khô ...... từ cửa hàng của mình.
Nếu yêu thích đồ mặn thì còn có những món như cơm cháy, thịt khô, cá cơm sấy, khoai tây chiên, quả hạch ....
Chọn tới chọn lui, để lại vài món, thực đơn đã làm xong.
Cuối cùng, quan trọng nhất chính là vấn đề về nữ tiểu nhị rồi.
Cố Vân Đông không có ý định tham gia vào phương diện này, cô tin tưởng bất kể là Đái phu nhân hay Nhiếp Song cũng không thiếu người, chỉ cần đầu bếp phụ trách thức ăn trong phòng bếp tin cậy được thì nữ tiểu nhị cũng rất dễ tìm đấy.
Nhưng mà hai người Đái phu nhân không đồng ý, họ muốn Cố Vân Đông cũng chọn ra một người.
Cố Vân Đông lúng túng rồi, cô thiếu người . . .