Chương 356: Nàng Ấy Đính Hôn Rồi.
Cố Vân Đông cảm thấy bản thân mình giống như vĩnh viễn luôn ở trong tình trạng thiếu người vậy, mỗi lần cô mở thêm một cửa hàng mới, hoặc là vừa mua thêm phòng ở thì lại cảm thấy đau đầu.
Nhưng Đái phu nhân và Nhiếp Song đều rất kiên trì, nếu cửa hàng của ba người, đương nhiên không thể thiếu người của Cố Vân Đông.
Hơn nữa Cố Vân Đông mới là người đáng tin cậy nhất, cô an bài người, vừa có thể càng thêm trực quan hiểu rõ tình huống bên trong cửa hàng, nơi nào thiếu sót có vấn đề, Cố Vân Đông có thể phát hiện trước hết và tiến hành điều chỉnh, điều này quả thật không thể tốt hơn.
Cố Vân Đông: ". . ." Đã thỏa thuận là hai người sẽ ra tiền đưa người rồi mà?
Điều này không giống như đã thỏa thuận, cô có cảm giác mình lên phải thuyền giặc rồi.
Nhiếp Song cười ha ha ha: "Vân Đông tỷ tỷ, cái này gọi là người tài giỏi thì luôn có nhiều việc phải làm."
Cố Vân Đông bên ngoài cười nhưng bên trong không cười: "Không, ta nào có tài cán gì chứ."
Đái phu nhân: ". . ."
Tuy Cố Vân Đông rất đau đầu, nhưng cô vẫn đáp ứng sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ về vấn đề chọn người. Đái phu nhân nói, tối thiểu nhất cũng phải chỉ định được một người.
Một người ah.
Trên đường trở về, Cố Vân Đông dựa vào vách xe ngựa, thở dài một hơi.
"Nếu chỉ là một người, Lan Hoa Nhi chắc là có thể, cũng không biết nàng ấy có nguyện ý đến hay không."
Lan Hoa Nhi là muội muội của Thung Tử, hiện giờ đang ở nhà làm một ít việc lặt vặt, người rất nhanh nhẹn, dáng vẻ khôn khéo dễ nhìn, rất là thích hợp đấy.
Lúc trước khi Cố Vân Đông tuyển người làm ở nhà xưởng, cả hai lần Lan Hoa Nhi đều không tới dự tuyển. Sau này, khi Cố Vân Đông trở lại, tình cờ hỏi nàng ấy về việc này, Lan Hoa Nhi mới nói rằng trong nhà nàng ấy nhiều việc, nếu nàng ấy đến nhà xưởng làm việc, cha mẹ sẽ không thể làm hết. Dù sao thì vợ chồng Thạch gia còn phải giúp Cố Vân Đông quản lý vườn trái cây hơn ba mươi mẫu kia nữa.
Nhưng hiện giờ, vợ chồng Thạch gia đã tìm được người trong thôn hỗ trợ giúp việc, nhẹ nhõm hơn khi đó rất nhiều rồi.
Thêm vào đó, không bao lâu nữa Thung Tử sẽ đến phủ thành, hai anh em cũng có người bầu bạn.
Ừa, phải hỏi Lan Hoa Nhi mới được.
Đồng Thủy Đào ở bên cạnh có vẻ như muốn nói lại thôi, sau nửa ngày nàng mới nhỏ giọng nói với tiểu thư nhà mình: "Cái kia, tiểu thư à, chỉ e là Lan Hoa Nhi sẽ không đến đâu."
"Hả? Làm sao muội biết?" Cố Vân Đông hơi kinh ngạc.
Đồng Thủy Đào nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước khi cha muội đưa hàng tới, trong lúc nói chuyện phiếm cha có nhắc tới việc này, nói Lan Hoa Nhi sắp đính hôn rồi." Đồng Thủy Đào đã nói chuyện với Lan Hoa Nhi nhiều lần, thời gian lâu rồi hai người cũng khá thân quen, cho nên nàng ấy mới hỏi thêm một câu.
Gì ??
Cố Vân Đông ngạc nhiên: "Đính hôn rồi hả? Cùng ai?"
"Cùng Khương Bảo."
Khương Bảo? Cố Vân Đông chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Không bao lâu sau, cô đã nhớ ra: "Là hắn? Chính là tiểu nhị làm bên trong tiệm thuốc của Thiệu đại ca đúng không?"
Cố Vân Đông có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hắn, lúc trước vào thời điểm đầu tiên gặp phải cha của cô, đối diện với việc Cố Đại Giang soi mói khó xử Thiệu Thanh, Khương Bảo chính là người lòng đầy căm phẫn suýt nữa cầm chổi đuổi người ra khỏi tiệm. Về sau khi biết rõ thân phận của cha cô, thái độ của Khương Bảo này lại xoay ngược 180°, hắn chính là tiểu nhị đã tâng bốc Cố Đại Giang đến mức cha cô chịu không nổi muốn đi về đấy.
Không ngờ là hắn lại cùng Lan Hoa Nhi đính hôn?
Đồng Thủy Đào nói thêm: "Nghe nói do Thung Tử giới thiệu, Thung Tử và Khương Bảo có quan hệ rất tốt, thấy hắn là người đáng tin, hơn nữa những người trong gia đình của Khương Bảo cũng đơn giản, cha mẹ hắn đều là người thấu tình đạt lý. Cho nên Thung Tử mới phó thác muội muội của mình cho Khương Bảo, trước khi A Thử đến, hai nhà vừa đính hôn xong rồi, nếu không có vấn đề gì thì sang năm sẽ kết hôn."
Cố Vân Đông trừng to mắt nhìn, vậy là đính hôn rồi hả?
"Lan Hoa Nhi vừa ý Khương Bảo không?"
Đồng Thủy Đào gật đầu: "Hai người đã gặp mặt, nghe nói đều rất hợp ý nhau đấy."
Điều này đồng nghĩa với việc, hơn phân nửa khả năng là Lan Hoa Nhi sẽ không tới phủ thành rồi.
Cho nên Cố Vân Đông chỉ có thể kiếm người khác.
Nhưng mà lần này, trong đầu của Cố Vân Đông lại rất nhanh hiện lên hình bóng của một người.
Nghĩ đến nàng ấy, Cố Vân Đông lập tức bảo Đồng Thủy Đào quay đầu ngựa lại.
Số người Cố Vân Đông quen khá hạn chế, nhưng khiến cho cô có ấn tượng cực kỳ tốt, thật sự có vài người.
Một trong số đó, chính là muội muội Tô Tinh của Tô Trường Thuận ở Tô gia.
Trong lần đầu tiên gặp mặt, nói thật thì Cố Vân Đông hài lòng tính tình của Tô Tinh hơn cả Tô Trường Thuận. Tiếc là ở cửa hàng của cô không cần tuyển nữ tiểu nhị, nếu không thì với tính cách cởi mở như thế, Tô Tinh sẽ là người thích hợp để mời chào khách hàng hơn đấy.
Hơn nữa Tô Tinh lớn lên cũng không tệ, ngoại hình tạo được rất nhiều thiện cảm với người khác.
Vừa đúng lúc, đường về nhà cô cùng hướng với Tô gia, thừa dịp này đến hỏi ý kiến của Tô Tinh cũng tiện, nếu nàng ấy không muốn, thì chỉ có thể tiếp tục tìm thêm người khác.
Cố Vân Đông đi đến Tô gia, thời gian còn sớm, Tô Trường Thuận vẫn chưa tan tầm về nhà.
Xe ngựa như thường lệ dừng ở phía ngoài đầu ngõ, Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào bước xuống đi vào.
Lần này không giống với lần đầu, lần trước ở cửa Tô gia không có người nào, hàng xóm láng giềng cho dù đi ngang qua nơi này, hình như cũng sẽ tránh đi càng xa càng tốt.
Nhưng hôm nay khi Cố Vân Đông đến Tô gia, lại thấy không ít người thò đầu ra nhìn vào sân viện nơi đây, lấp la lấp ló nhòm ngó, không biết là đang nhìn thứ gì.
Lúc Cố Vân Đông đến nơi, tầm mắt của bọn họ liền chuyển đến trên người của cô.
Cố Vân Đông đã tập mãi đã thành thói quen với việc bị nhìn chằm chằm thế này, cô chỉ nói Đồng Thủy Đào đi gõ cửa.
Cô đứng ở ngoài cửa thoáng liếc mắt nhìn xung quanh, Cố Vân Đông lại gặp được Tôn thị ngày ấy.
Tôn thị nhìn vào mắt cô, lập tức rụt cổ lại, không còn vẻ hung hăng, càn quấy, trào phúng như hồi đầu gặp mặt, bà ta liên tục lui về trong nhà, chỉ lặng lẽ hé ra một khe cửa, nhìn ra bên ngoài.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ co lại, đúng lúc này mẹ Tô nghe được động tĩnh ra mở cửa, nhìn thấy Cố Vân Đông, bà ấy hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng tránh ra mời cô vào nhà.
"Cô chủ Cố tại sao lại đến đây thế này?" Bà ấy vừa mời người vào trong vừa đóng cửa lại, đi được vài bước thì hơi cảm thấy bất an, hỏi: "Có phải là Trường Thuận đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Vân Đông cười lắc đầu, đáp: "Không có, hắn rất tốt, hôm nay ta tới đây vì có việc khác. Tô Tinh có ở đây không? Ta muốn tìm nàng ấy."
"Ở ở ở." Mẹ Tô nhanh chóng gật đầu, lập tức cao giọng hô: "Tiểu Tinh, Tiểu Tinh mau nhanh đi ra đây, cô chủ Cố đến rồi, đến tìm con đấy."
Tô Tinh vội vàng chạy từ trong phòng bếp ra, lúc nàng ấy nhìn thấy Cố Vân Đông có chút kinh ngạc.
"Cô chủ Cố tìm ta sao?"
"Ừ." Cố Vân Đông đi vào nhà chính, cũng không quanh co lòng vòng, cô kể lại với Tô Tinh việc mình mới mở một cửa hàng.
Hơn nữa cửa hàng này dùng để chuyên môn chiêu đãi khách nữ, cho nên cần nữ tiểu nhị, Cố Vân Đông hỏi Tô Tinh có muốn thử hay không.
Tiền công thì ít hơn Tô Trường Thuận một chút, tạm thời một tháng là hai lượng bạc.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, nếu việc buôn bán trong cửa hàng tốt lên thì nhất định sẽ tăng lương đấy.
Tô Tinh đơ người, mẹ Tô cũng khiếp sợ đứng yên tại chỗ, nửa ngày sau mới thẫn thờ phản ứng lại.
Cô chủ Cố vừa nói gì đó? Chẳng những thuê con mình làm tiểu nhị, hiện tại còn muốn tìm con gái của mình làm nữ tiểu nhị?
Tiền công còn không thấp, này, cái này nếu Tiểu Tinh cũng đi làm thì tiền công của huynh muội hai người cộng lại cũng được năm lượng rồi.
Hơn nữa cô chủ Cố vô cùng hào phóng, hai ngày trước, ngày đầu tiên lúc cửa hàng Cố Ký khai trương, việc buôn bán phát đại, cô chủ Cố liền trực tiếp đưa hai lượng bạc để lì xì đấy.
Tô Tinh cảm thấy yết hầu khô lại, một hồi lâu nàng ấy mới không xác định hỏi: "Cô, cô chủ Cố, người thật muốn tìm ra làm tiểu nhị à? Là tìm Tô Tinh đúng không?"
Cố Vân Đông nhìn phản ứng của nàng ấy mà cười: "Đương nhiên là tìm ngươi, nơi đây chẳng lẽ còn có Tô Tinh thứ hai? Sao vậy, không muốn đi sao?"
"Đi, muốn đi."
"Đã muốn đi, thì ta có vài vấn đề muốn nói rõ ràng với ngươi."