Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357. Hãnh Diện.

Chương 357. Hãnh Diện. Chương 357. Hãnh Diện.

Chương 357: Hãnh Diện.

Tô Tinh lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nàng ấy cảm thấy kế tiếp mới là phần quan trọng nhất đấy.

Vẻ mặt của Cố Vân Đông cũng nghiêm túc thêm vài phần: "Ta cũng không gạt ngươi, cửa hàng này không phải do một mình ta mở mà là hợp tác với hai người khác mở cửa hàng này. Trong đó, một người là phu nhân tri phủ, người còn lại là đại tiểu thư của Nhiếp phủ."

Mẹ Tô : ? ? ?

Tô Tinh: ! ! !

Đái phu nhân? Nhiếp đại tiểu thư??

Mẹ Tô và Tô Tinh đều có cảm giác lỗ tai của mình hình như xảy ra vấn đề rồi, tuy đã sớm nghe Tô Trường Thuận nói qua, ngày Cố Ký khai trương Đái phu nhân và Nhiếp tiểu thư đều đến đây chúc mừng, nhưng cho đến hiện tại họ cũng không thể tưởng tượng được việc hai người này lại muốn hợp tác mở cửa hàng cùng cô chủ Cố.

Cô chủ Cố này, đến tột cùng có bao nhiêu năng lực thế?

"Các ngươi không có nghe lầm, xác thực là hai người đó." Cố Vân Đông nói tiếp: "Cho nên, người làm việc bên trong cửa hàng, không chỉ có ngươi. Còn có người của Đái phu nhân và Nhiếp tiểu thư, mà ta, chỉ có một mình ngươi."

Sắc mặt của Tô Tinh lập tức trở nên nghiêm túc, có cảm giác trách nhiệm to lớn.

Cố Vân Đông thấy thế lại cười nhẹ: "Không cần khẩn trương như vậy, ta nói cho ngươi biết những điều này là muốn ngươi hiểu, Đái phu nhân và Nhiếp tiểu thư đều là những người dễ ở chung, các nàng sẽ không làm khó ngươi, nhưng thuộc hạ của các nàng thì ta không biết, có thái độ gì ta cũng không biết, cho nên chính bản thân ngươi phải đi điều tiết mối quan hệ với những người đó."

"Còn nữa, ta hy vọng ngươi hiểu rõ, cho dù bọn họ là người của Đái phu nhân hay người của Nhiếp tiểu thư, ngươi đứng trước những người ấy cũng chẳng chênh lệch gì, không cần xum xoe, nịnh nọt, khúm núm, phải giữ điểm thăng bằng. Nếu bọn họ ức hiếp ngươi, ngươi cũng không cần phải cố chịu đựng, thời điểm phản kích phải phản kích, hiểu không? Ta cũng không hy vọng người của ta là kẻ nhu nhược."

Tô Tinh nghĩ nghĩ, đại khái nàng có thể hiểu được ý tứ của cô chủ Cố.

Vì vậy sau một lúc lâu, Tô Tinh gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi, ta đại biểu cho cô nương. Nếu quá hiếu thắng, sẽ khiến cô nương khó xử, nhưng quá nhu nhược cũng sẽ khiến cô nương bị người ta xem thường. Cô nương yên tâm, ta sẽ không để người ta bắt nạt, sẽ mềm dẻo linh hoạt hơn."

Cố Vân Đông nhẹ nhướng mày, là một người thông minh.

Kỳ thật ngay từ đầu, người cô muốn tìm là Lan Hoa Nhi bởi vì Lan Hoa Nhi lanh lợi linh hoạt. Có lẽ bây giờ nàng ấy vẫn chỉ là tiểu nha đầu không đủ kiến thức sinh hoạt ở nông thôn, nhưng chỉ cần bồi dưỡng huấn luyện tốt thì nàng ấy hoàn toàn không có vấn đề gì đấy.

Nhưng mà giờ phút này, Cố Vân Đông thấy biểu hiện của Tô Tinh như vậy, cô mới cảm thấy, có lẽ, Tô Tinh còn phù hợp hơn nữa.

"Nếu ngươi đã hiểu rõ tình cảnh của mình, ngươi có nguyện ý làm tiểu nhị không?"

Tô Tinh dùng sức gật đầu thật mạnh: "Ta sẵn lòng, tạ ơn cô nương đã cho ta cơ hội này, ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của cô nương."

Cố Vân Đông đứng lên: "Tốt, nếu ngươi đã sẵn lòng, vậy từ ngày mai trở đi, hãy đi theo ta mấy ngày, ta sẽ nói cho ngươi biết một vài kỹ năng tiếp đãi khách hàng."

Cố Vân Đông cảm thấy, cô phải làm cho Tô Tinh hiểu rõ tính cách của mình, hiểu rõ vị trí của nàng ấy, như vậy mới có thể ở chung với người của Đái phu nhân và người của Nhiếp Song được.

Tô Tinh cực kỳ vui mừng, nàng liên tục gật đầu: "Vâng."

Cố Vân Đông thấy thời gian không còn sớm nữa, lại dặn dò Tô Tinh thêm vài câu, sau đấy mới quay người đi ra.

Tô Tinh tiễn cô ra cửa. Sau khi nhìn hai người Cố Vân Đông biến mất tại đầu ngõ, mới hơi hoảng hốt xoay người, định đóng cửa sân lại.

Nhưng mà láng giềng vẫn luôn chờ ở bên ngoài nãy giờ lại xông lên trước hỏi: "Ài, Tô Tinh à, cô nương kia là ai vậy, nàng đến nhà của ngươi làm gì thế?"

Tô Tinh vẫn chưa trả lời, mẹ Tô đã đi ra, nhìn bọn người hàng xóm láng giềng đang mang theo nụ cười nịnh nọt trên khuôn mặt, trong khoảng khắc ấy, mẹ Tô hơi có chút cảm giác hãnh diện.

"Đó là cô chủ của cửa hàng mà Trường Thuận nhà chúng ta đang làm việc, nàng tới tìm Tiểu Tinh nhà chúng ta, tìm công việc cho con bé."

Mẹ Tô nói xong, không chờ bọn họ kịp phản ứng, liền 'Rầm' một phát, đóng cửa sân lại.

Những người khác sửng sốt?

Cái gì? Cô chủ này chẳng những tìm Tô Trường Thuận cho hắn làm tiểu nhị trong cửa hàng lớn như thế, thậm chí còn tìm việc cho cả Tô Tinh?

Tô gia này, hiện giờ sao bỗng nhiên giẫm phải vận may cứt chó nào thế? May mắn quá thế?

Trong thoáng chốc, ai ai cũng cảm khái, đều càng kiên định hơn ý nghĩ phải tạo mối quan hệ tốt với Tô gia.

Nói không chừng về sau cô chủ kia lại có việc cần tìm người làm, Tô gia hỗ trợ giới thiệu một chút cũng rất tốt nha.

Mấy người hàng xóm kia nghĩ như thế, nhưng lại không biết rằng vào giờ phút này mẹ Tô đã có tính toán của riêng mình.

Đóng cửa sân xong, ngăn cách những ánh mắt xem náo nhiệt kia, mẹ Tô liền lôi kéo Tô Tinh đang còn chút kích động, hoảng hốt đi vào nhà chính, sau khi ngồi xuống ghế, mẹ Tô mới nói với con gái: "Tiểu Tinh à, có việc này chúng ta thương lượng một chút."

"Chuyện gì vậy ạ?" Tô Tinh nghe được giọng nói nghiêm túc của mẹ Tô, cuối cùng thì nàng ấy cũng phục hồi tinh thần lại.

Mẹ Tô nói: "Chúng ta dọn nhà đi?"

"Dọn nhà?" Tô Tinh kinh ngạc.

"Ừ, không phải trước kia đã nói, tương lai nếu có tiền thì chúng ta sẽ tìm chỗ ở mới sao. Hiện giờ tuy chưa có nhiều bạc, chưa mua được nhà, nhưng chúng ta có thể dọn đến nơi khác thuê một sân nhỏ."

Mẹ Tô đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này rồi: "Hơn nữa anh con làm công việc trong cửa hàng trên đường Đại Tuệ, tương lai con lại đến cửa hàng trên đường Minh An, đều cách nhà xa quá rồi. Trường Thuận thì còn đỡ, ta không lo lắng cho anh con, trái lại là con mỗi ngày đi đến nơi xa như vậy, ta lo lắng đấy. Hay là bây giờ chúng ta thuê một nơi ở gần đường Minh An, tuy tiền thuê bên đấy có hơi mắc một tí, nhưng chúng ta đem căn nhà hiện tại này cho thuê, hơn nữa con và anh con mỗi tháng cũng có tiền lương, thuê một cái sân nhỏ không có vấn đề gì đâu."

Tô Tinh suy nghĩ, cũng thấy rằng có thể thực hiện được, nhưng mà việc này còn phải chờ Tô Trường Thuận trở về lại cùng nhau thương lượng thêm.

Tô Trường Thuận đương nhiên không có ý kiến, cửa hàng kia nếu bận quá, tan tầm về muộn, hắn còn có thể ở lại hậu viện đằng sau cửa hàng. Nhưng Tô Tinh thì khác, nghe ý tứ của cô chủ Cố, cửa hàng kia tuy cũng có chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho người trực đêm, nhưng không thích hợp thường xuyên cho một người qua đêm đâu.

Đến ngày thứ hai, Tô Tinh đã nhanh chóng đi theo bên cạnh Cố Vân Đông, Tô Trường Thuận cũng bắt đầu đi làm, cho nên đi tìm nơi ở mới, chỉ có một mình mẹ Tô.

Tô Tinh chỉ có thể dặn dò mẹ Tô đừng quá lao lực, việc tìm nơi ở mới này không gấp, dù sao một thời gian ngắn nữa cửa hàng mới khai trương, thời gian vẫn rất dư dả.

Sau đó, Tô Tinh liền mặc quần áo mới, vừa sáng sớm đã chạy đến cửa sân nhỏ Cố gia chờ rồi.

Lúc Cố Vân Đông ra cửa đã thấy nàng ấy, hình như đã chờ rất lâu, cô hơi ngẩn người, hỏi: "Tại sao không đi lên gõ cửa?"

Tô Tinh cười xấu hổ: "Ta cũng mới vừa tới."

Cố Vân Đông không nói thêm gì nữa, dẫn theo Tô Tinh và Đồng Thủy Đào đi về phía cửa hàng trên đường Minh An.

Bên ngoài cửa hàng lúc này đã có vài người chờ sẵn, chính là Phùng Đại Năng và hai người thợ mộc. Bọn họ đã đứng đây hồi lâu, trước đó đã đi quanh một vòng bên ngoài cửa hàng, biết đại khái độ lớn của nơi đây, vì vậy trên mặt những người này thoáng hiện ra vẻ hưng phấn kích động.

Nhìn thấy Cố Vân Đông, ba người lập tức chạy ra đón.

Không biết từ lúc nào, xe ngựa của hai người Đái phu nhân và Nhiếp Song cũng dừng tại cửa lớn của cửa hàng.

Đợi các nàng bước xuống, Cố Vân Đông liền quay người giới thiệu cho họ ba người Phùng Đại Năng và cả Tô Tinh.

Nhìn thấy Tô Tinh, hai người Đái phu nhân và Nhiếp Song lặng im một hồi.

Bình Luận (0)
Comment