Chương 358: Biểu Hiện Của Tô Tinh.
Tuy rằng các nàng đã nói, ít nhất phải sắp xếp một người của mình vào, nhưng không nghĩ tới Cố Vân Đông lại thật sự chỉ tìm một người.
Nhưng chuyện đã đến nước này, hai người cũng không nói gì thêm nữa, đoàn người tiến vào cửa hàng bàn bạc vấn đề tu sửa.
Ba người Phùng Đại Năng đi hai vòng ở bên trong, nhìn bản vẽ mà Cố Vân Đông đưa ra, cùng với phạm vi cần sửa chữa, sáu con mắt đều không khắc chế được ánh hào quang lấp lánh nóng rực.
Có điều, ông vẫn nói rõ trước: "Toàn bộ hậu viện hầu như đều phải sửa lại, vì vậy thời gian đã nói trước đó, có thể sẽ lâu hơn.”
"Chuyện này không sao cả." Đái phu nhân nói: "Quan trọng nhất là phải làm tốt, ta chấp nhận tốn nhiều thời gian hơn, nhưng phải làm thật tinh tế, phòng phải chắc chắn, vật liệu không thể chọn qua loa.”
"Phu nhân này yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực."
Người Cố Vân Đông giới thiệu, Đái phu nhân cũng tin tưởng.
Tiếp đó là bàn bạc chi tiết, Cố Vân Đông và Phùng Đại Năng hợp tác nhiều lần, bởi vậy nhiều cái không cần nói quá chi tiết ông cũng có thể hiểu được, thậm chí còn có thể chỉ ra những chỗ không hợp lý, chỉnh sửa lại một chút.
Bởi vậy chỉ cần thời gian nửa ngày ngắn ngủi, cửa hàng này nên chỉnh sửa như thế nào cũng đã bàn bạc xong.
Mà trong lúc đó, những chuyện nhỏ như rót trà đưa giấy bút sửa sang lại đồ đạc, vẫn là Tô Tinh ở đó làm.
Cố Vân Đông chưa từng nói qua với nàng ấy, nhưng nàng ấy lại rất tự giác, không những làm việc ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa còn đặc biệt chu đáo săn sóc.
Tuy chỉ quan sát một ngày, nhưng Cố Vân Đông cảm thấy rất hài lòng.
Nhiếp Song tính tình tùy tiện, không quá chú ý, dù sao nàng cũng là đại tiểu thư của Nhiếp phủ, bên người vẫn có nha hoàn hầu hạ, đã quen chuyện mọi việc sẽ có người giúp nàng xử lý tốt trước một bước.
Nhưng Đái phu nhân lại thấy rất rõ ràng, bởi vậy trên đường trở về, bà và Nhiếp Song ngồi cùng một chiếc xe ngựa, nhịn không được nói: "Vân Đông tuy rằng chỉ tìm một người là Tô Tinh, nhưng một mình người ta lại có thể làm việc hơn nhiều người. Trách không được nàng ở phương diện buôn bán này có thể phát triển như vậy, chỉ riêng ở phương diện dùng người, đã làm cho người ta cảm thấy tự thẹn không bằng nha."
Nhiếp Song có chút mờ mịt: "..."
Đái phu nhân thấy thế, không khỏi chọc cái trán nàng một cái. Sau đó mới đem biểu hiện hôm nay của Tô Tinh ở trong cửa hàng nói một chút.
Nhiếp Song lập tức bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là như vậy, ai nha, nói như vậy, người cháu lựa chọn so với Tô Tinh thật sự chênh lệch nhiều lắm, cháu còn nghĩ ngày mai cũng mang tới đây cho hai người xem một chút. Bây giờ nghe bá mẫu nói như vậy, cháu nghĩ mình cần phải thay đổi một người khác.”
Nhiếp Song nghĩ cũng thật tốt, muốn chọn người thì chọn từ gia đình hạ nhân, khế ước bán thân nắm trong tay, có thể tín nhiệm. Hôm qua sau khi trở về, ma ma bên cạnh nàng liền đề cử hai người, có đại nha hoàn bên cạnh mình, cũng có hai tiểu tỷ muội, thậm chí người trong phòng bếp trù nghệ tốt cũng thích hợp đi đến hậu viện sau cửa hàng phụ bếp.
Nàng cảm thấy không có vấn đề gì, hạ nhân trong phủ vốn đã quen hầu hạ người khác, đi đến cửa hàng hầu hạ những vị phu nhân tiểu thư kia, không phải chỉ là đổi vị trí thôi sao?
Nhưng hôm nay nghe Đái phu nhân nói như vậy, Nhiếp Song không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.
Nhất là lấy Tô Tinh làm đối tượng tham khảo, ví dụ như, Tô Tinh lớn lên dễ nhìn, Tô Tinh làm việc chăm chỉ, Tô Tinh nói chuyện ngọt ngào, Tô Tinh không sợ khổ không sợ mệt...
Nhiếp Song lập tức đau đầu, không dễ tìm nha, chỉ cần xét về phần diện mạo này, nàng đã đem hai người mà hôm qua ma ma đề cử loại bỏ khỏi đầu.
Đái phu nhân hơi nhíu mày, bà càng đau đầu, bởi vì người mà bà phải tuyển không chỉ là tiểu nhị cùng hậu trù, mà đến chưởng quầy cũng là do bà lựa chọn.
Chưởng quỹ và tiểu nhị lại không giống nhau, vừa phải có kiến thức còn phải có năng lực, khi nhìn thấy những phu nhân tiểu thư kia lại càng không được kiêu ngạo mà phải cẩn thận chu toàn.
Phủ thành to như vậy, phu nhân cùng phu nhân cũng có lục đục, tiểu thư cùng tiểu thư nhìn nhau không vừa mắt cũng không ít, nếu đúng lúc gặp nhau trong cửa hàng, làm chưởng quỹ, ít nhất phải có năng lực xử lý.
Đồng thời, cũng phải có năng lực quản lý, phải biết chữ, biết lễ nghĩa.
Quan trọng nhất là, không giống với những nam chưởng quầy bình thường, nữ chưởng quỹ mà có kinh nghiệm thì lại quá ít. Ít nhất trong những cửa hàng dưới danh nghĩa của Đái phu nhân, một người cũng không có.
Aiiii, đau đầu! !
Cố Vân Đông đương nhiên cũng biết hai người bọn họ đau đầu về vấn đề này, dù sao hôm nay cô cố ý mang theo Tô Tinh đi đấy.
Cô ít nhiều cũng hiểu được, tiêu chuẩn của Đái phu nhân và Nhiếp Song tuyển người là gì, không cần đoán cũng biết, nhất định là chọn người thân cận.
Cho dù là chính mình thì lúc chọn người Cố Vân Đông cũng sẽ theo bản năng mà chọn người có quan hệ tốt.
Nhưng, người thân cận tuy rằng đáng tin cậy, cũng phải xem có thích hợp hay không.
Cửa hàng này Cố Vân Đông tốt xấu gì cũng có một phần, muốn làm, phải làm thật tốt.
Cô tin tưởng hôm nay đưa Tô Tinh đến, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt.
Cố Vân Đông đưa Tô Tinh đến đầu ngõ nhà nàng, lúc này mới mang theo Đồng Thủy Đào trở về nhà.
Lúc cô vào cửa, vừa vặn Thiệu Thanh Viễn cũng đang ở nhà, giờ phút này đang ngồi trong phòng chính, A Trư đứng trước mặt, hình như đang nói gì đó với huynh ấy.
Chờ Cố Vân Đông đến gần, A Trư vừa lúc nói xong, nhưng lông mày Thiệu Thanh Viễn lại hơi nhíu lại.
Cố Vân Đông kỳ quái: "Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy cô, sắc mặt trong nháy mắt liền tốt lên, chỉ nói: "Thôn trang bên kia có chút việc, ngày mai sợ là ta phải đi qua một chuyến, qua mấy ngày nữa mới có thể trở về.”
“Thôn trang?”
Cố Vân Đông nhớ tới, Thiệu Thanh Viễn có mua một thôn trang, một nơi cách phủ Tuyên Hòa không xa. Tuy rằng không quá lớn, nhưng khế đất lại đưa cho mình đấy.
Hình như từ sau khi Thiệu Thanh Viễn mua được thôn trang này, cũng không đi qua nữa.
"Có chuyện gì vậy? Rất phiền phức sao?”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Không phiền toái, chỉ là có một số việc cần ta tự mình đi xác nhận. Vốn còn muốn chờ muội bên này bận rộn xong, dẫn muội cùng đi xem.”
"Dù sao cách phủ Tuyên Hòa không xa, còn rất nhiều cơ hội."
Thiệu Thanh Viễn "Ừ" một tiếng: "Sáng sớm mai ta đã phải đi.” Nói xong nhìn Đồng Thủy Đào và A Trư một cái.
Đồng Thủy Đào còn chưa có phản ứng, A Trư lại rất thông minh kéo nàng đi ra ngoài.
Lúc này trong nhà không có người, Thiệu Thanh Viễn mới nắm lấy tay Cố Vân Đông, thấp giọng nói: "Nhiều nhất là hai ngày, ta sẽ trở về. Muội tuy có rất nhiều việc cần làm, nhưng cũng phải chú ý đến cơ thể, đừng để quá mệt mỏi."
Cố Vân Đông cảm giác được tay mình được bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn bao bọc, cả người đều trở nên nóng lên.
Cô mím môi: "Ta biết." Dừng một chút rồi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Nếu như huynh gặp phải chuyện phiền phức, nhất định phải nói với ta.”
Thiệu Thanh Viễn cười: "Ừm, tất cả đều nghe theo muội.”
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn hắn một cái.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Thanh Viễn quả nhiên mang theo A Trư rời khỏi phủ Tuyên Hòa.
Cố Vân Đông dậy sớm không thấy người, thở dài hai hơi, vẫn như trước mang theo Tô Tinh đến cửa hàng.
Hôm nay Đái phu nhân bên kia mang nữ đầu bếp đến, Cố Vân Đông dạy các nàng cách làm trà sữa trân châu.
Hậu trù bên kia đều là người Đái phu nhân tín nhiệm, đã ký khế ước bán đứt, sẽ không dễ dàng tiết lộ công thức ra ngoài.
Cố Vân Đông dạy cẩn thận, suốt cả ngày thật đúng là có chút mệt mỏi.
Nhưng đến buổi tối khi cô đến cửa hàng Cố Ký kiểm tra như thường lệ, Đồng Bình và Trần Tiến Bảo tới giao hàng lần thứ hai lại mang đến cho cô một tin tức.