Chương 359: Hết Hàng Trong Kho.
"Hàng ở phủ thành bán quá nhanh, vốn dĩ trong xưởng còn có không ít hàng trong kho, nhưng hiện giờ đã thiếu hơn phân nửa."
Đồng Bình đem danh sách tồn kho cho Cố Vân Đông xem: "Từ sau khi mở cửa hàng ở phủ thành, xưởng cũng chưa từng nghỉ ngơi, nhưng hàng hóa trong kho vẫn càng ngày càng ít.”
Nói cách khác, nhân lực không đủ.
Trong lòng Cố Vân Đông cũng có tính toán, phủ thành có nhiều người có tiền, sức mua quá mức kinh người, mặc dù hạn chế mua, nhưng cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn có người kháng nghị.
Vốn dĩ Cố Vân Đông đã tính toán sau khi bên này mở cửa hàng, sẽ trở về bắt tay vào việc mở rộng công việc trong xưởng.
Ai ngờ Đái phu nhân và Nhiếp Song đột nhiên có hứng muốn mở cửa hàng trà sữa, nhưng bất kể về phương diện nào hai người đó đều không hiểu biết nhiều lắm, dẫn đến trách nhiệm của cô cũng nhiều hơn một chút, nhất thời không đi được, lúc này mới trì hoãn.
Nhưng hai ngày nay chuyện cần làm cô cũng đã làm xong, sau khi trang trí cửa hàng, việc lựa chọn tiểu nhị cùng với những chuyện lặt vặt khác, có hai người họ cũng đủ rồi, quả thật đã đến lúc cô phải trở về thôn Vĩnh Phúc xem một chút.
Cố Vân Đông thu lại danh sách, tỏ vẻ trong lòng đã hiểu rõ, nói với Đồng Bình: "Ta sẽ mau chóng trở về, ngươi nói với Đồng An một tiếng, bảo hắn trước tiên chiêu mộ một nhóm người, chờ ta trở về sẽ tiến hành sàng lọc.”
Lần trước cũng là Đồng An tiến hành vòng phỏng vấn đầu tiên, khi đó hắn còn rất khẩn trương, lần này đã thuần thục hơn rất nhiều .
Cố Vân Đông cố ý để cho hắn sau này toàn quyền phụ trách chuyện của xưởng, lần này cô không có ở đó, vừa lúc cho hắn cơ hội rèn luyện.
Đồng Bình lập tức đáp ứng, bọn họ cũng không ở lại phủ thành.
Bởi vì đã cùng người ta hẹn ngày giao hoa quả, cho nên trước khi cửa thành đóng cửa đã ra khỏi phủ Tuyên Hòa để trở về.
Cố Vân Đông nếu đã tính toán trở về, vậy có rất nhiều chuyện cần phải dặn dò trước.
Tô Tinh đi theo bên cạnh cô hai ngày, Cố Vân Đông đã không lo lắng cho nàng ấy nữa, chỉ nói nàng ấy sau khi mình đi thì đến cửa hàng nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng cũng có thể đi Cố Ký, nhìn xem ca ca mình làm tiểu nhị phải chiêu đãi khách như thế nào, xem nhiều nhớ nhiều, đối với nàng ấy luôn có lợi.
Phùng Đại Năng bên này có bản vẽ thì đã không còn vấn đề gì, bên cạnh ông ngoại trừ hai thợ mộc đi theo ông ra, còn tìm thêm vài người, là người lúc trước ở phủ thành bên này quen biết, quan hệ rất tốt, kỹ thuật cũng tốt.
Cố Ký cũng đã ổn định, có ngày đầu tiên khai trương vững chắc, trên cơ bản không ai dám tới cửa tìm phiền toái.
Ngược lại ngày hôm sau cô đi tìm Đái phu nhân và Nhiếp Song nói đến chuyện muốn đi, hai người các nàng lại rất không nỡ.
Cửa hàng này của các nàng ngay cả cái tên còn chưa có, các nàng chọn tiểu nhị cũng chưa giới thiệu cho Cố Vân Đông, kỹ thuật của đầu bếp còn chưa tốt lắm, cảm thấy còn có rất nhiều vấn đề còn chưa suy nghĩ kỹ, Cố Vân Đông bên này thoáng cái liền rời đi, các nàng không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.
Cố Vân Đông thấy thế vẻ mặt đen ngòm, nghĩ thầm lúc này mình trở về thôn Vĩnh Phúc quả nhiên là quyết định chính xác.
Nếu cô tiếp tục ở lại chỗ này, sợ là tất cả mọi chuyện trong cửa hàng đều phải quyết định.
Đã nói rồi đấy, các nàng xuất tiền xuất lực đâu vậy? ? ?
Cố Vân Đông cảm thấy, cô rất cần phải bồi dưỡng năng lực độc lập tự chủ của các nàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sự ỷ lại của các nàng sẽ càng ngày càng nặng.
Chẳng nhẽ họ không biết, cô vẫn còn là một đứa trẻ hay sao?
Bởi vậy cô rất quyết đoán nói: "Có chuyện gì hai người có thể thương lượng, về việc mà cần có ba người quyết định, hai người có thể viết thư cho ta. Yên tâm, đợi đến khi cửa hàng khai trương, ta nhất định sẽ trở về.”
Hai người Đái phu nhân hết cách, chỉ có thể gật đầu để cho cô trở về.
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, cô mới tạm biệt cha mẹ và muội muội.
Cố Đại Giang còn tốt, thôn Vĩnh Phúc cách phủ Tuyên Hòa kỳ thật cũng không xa, gặp mặt cũng dễ dàng.
Nhưng Dương thị cùng Cố Vân Khả không hiểu lắm, nhớ rõ lần trước cùng đại tỷ tách ra, ước chừng mấy tháng mới gặp lại. Lúc này nghe nói cô muốn rời đi, hai người đồng loạt bĩu môi, ôm cô không chịu buông ra.
Cố Vân Đông và Cố Đại Giang lập tức dở khóc dở cười.
"Nhiều nhất nửa tháng tỷ sẽ đến phủ thành, cũng không phải tách ra quá lâu, hai người ở lại nghe lời nha."
Cố Đại Giang cũng nói: "Cũng không cần nửa tháng, sắp tới sẽ đến ngày thụ y giả, cha sẽ mang hai người cùng nhau trở về, đến lúc đó cũng sẽ đem Vân Thư Nguyên Trí cùng đến phủ thành xem.”
“Ngày thụ y giả?” Chẳng những Dương thị và Cố Vân Đông không hiểu gì, ngay cả Cố Vân Đông cũng có chút mờ mịt khó hiểu.
Cố Đại Giang hiếm khi thấy cô lộ ra biểu tình ngây thơ này, nhịn không được xoa đầu cô một cái, giải thích: "Thư viện ngoại trừ cứ mỗi mười ngày nghỉ lại một ngày ra, còn có nghỉ nông nghiệp, là tháng năm hàng năm, cùng với lễ thụ y, bình thường là sau giữa tháng chín. Cả nghỉ nông nghiệp và nghỉ thụ y đều có một tháng nghỉ.”
Cố Vân Đông bừng tỉnh, cũng giống như kỳ nghỉ đông và nghỉ hè vậy.
Cố Đại Giang nói: "Tuy nhiên thời gian nghỉ không dài, nếu học sinh ở quá xa, bình thường sẽ không trở về. Nhà chúng ta gần, qua lại cũng không lâu, về thôn không có vấn đề gì. Chỉ là cha vốn nghĩ, mình vừa mới nhập học không lâu, cần phải ở trong thư viện cố gắng đọc sách mới đúng, cái ngày nghỉ thụ y này chỉ cần nghỉ mười ngày là đủ rồi, dù sao Vân Thư cùng Nguyên Trí được nghỉ cũng có thể tới đây, cả nhà chúng ta vừa vặn có thể đoàn tụ, nhưng hôm nay nghĩ lại, là không đủ rồi.”
Dù sao chuyện của Vân Đông không hoàn toàn ở phủ thành.
Cố Vân Đông hiểu rõ, về chuyện học tập, Cố Vân Đông sẽ không cho ý kiến nhiều, dù sao trong lòng cha cô nắm chắc là được rồi, nghỉ ngơi ít nhiều đều là do ông ấy tự quyết định.
Cô chỉ quay đầu lại nói với Dương thị và Cố Vân Khả: "Hai người đã nghe rồi chứ, cũng chỉ muộn mấy ngày, đến lúc đó chẳng những có thể nhìn thấy con, còn có thể nhìn thấy Vân Thư và Nguyên Trí.”
Dương thị và Vân Khả lúc này mới buông cô ra, nhưng cũng đã bắt đầu nghiêm túc bắt tay vào đếm số ngày.
Mọi chuyện đều dặn dò xong, lúc này Cố Vân Đông mới mang theo Đồng Thủy Đào, đi xe ngựa về phía cửa thành.
Đồng Thủy Đào vừa kéo dây cương vừa hỏi: "Tiểu thư, không phải mấy ngày nữa sẽ gặp mặt lại rồi sao, vì sao chúng ta không trực tiếp dẫn phu nhân cùng nhị tiểu thư cùng nhau trở về thôn Vĩnh Phúc?
Cố Vân Đông tựa vào bên vách xe, nhìn đám người nhộn nhịp ở cửa thành, không ít người đang gánh đồ xếp hàng ra khỏi thành.
Nghe vậy cười nói: "Ngươi không nhìn thấy ánh mắt kia của cha ta sao, giống như ta mang mẫu thân và Khả Khả đi sẽ là ác nhân chia rẽ bọn họ, không thể trêu vào không thể trêu vào, vẫn nên để cho cha tự mình đưa đi thôi.”
Có lẽ từ năm ngoái cùng người nhà cách xa lâu như vậy, Cố Đại Giang đặc biệt quý trọng thời gian ở chung với gia đình.
Những chuyện này Cố Vân Đông đã sớm phát hiện, cha cô mỗi ngày tan học trở về, trước tiên đều phải xác nhận vợ con gái ở đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông có thể vẫn cho rằng lần gặp lại này chỉ là một giấc mơ, không cẩn thận khi thức dậy, gia đình đã biến mất.
Loại tình huống này đoán chừng còn phải kéo dài một đoạn thời gian, cha cô mới có thể chậm rãi thích ứng lại.
Đồng Thủy Đào vẫn không hiểu rõ vấn đề tâm lý này, dù sao nghe tiểu thư là được.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, mắt thấy con đường phía trước rộng rãi, Đồng Thủy Đào đang định tăng tốc, ai ngờ dây cương vừa giương lên, còn chưa kịp động, chợt nghe được Cố Vân Đông đột nhiên nói: "Chờ một chút. "
Đồng Thủy Đào khó hiểu: "Làm sao vậy tiểu thư?”