Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362. Đầu Óc Bà Bị Nước Vào Rồi.

Chương 362. Đầu Óc Bà Bị Nước Vào Rồi. Chương 362. Đầu Óc Bà Bị Nước Vào Rồi.

Chương 362: Đầu Óc Bà Bị Nước Vào Rồi.

Vạn thị từ trong nhà chính đi ra, liền bước nhanh đuổi theo Tiết Tông Quang phía trước.

Chờ sau khi rẽ vào một góc, mới không nhịn được, kéo Tiết Tông Quang một chút, giọng nói mang theo oán giận mở miệng: "Sao ông còn dẫn nàng đi tìm chủ tử vậy?”

Đồng Thủy Đào vừa lúc nghe được những lời này, ánh mắt hơi lóe sáng, cảm giác sắp nghe được một bí mật lớn rồi.

Tiết Tông Quang lại nhíu mày một chút, trầm giọng nói: "Cô nương là vị hôn thê của chủ tử, nàng muốn gặp chủ tử, chúng ta tất nhiên phải mang nàng đi, cái này có vấn đề gì?"

“Nhưng mà..."

Vạn thị ấp úng ấp úng, giống như muốn nói gì đó nhưng lại vẻ mặt khó xử.

Tiết Tông Quang trong đầu hiện lên một tia dự cảm không tốt, mạnh mẽ nhìn về phía nàng ta: "Ngươi có phải có việc gạt ta hay không?"

“Không, không."

Tiết Tông Quang và nàng ta làm phu thê nhiều năm, nhìn bộ dáng này của nàng ta làm sao có thể tin tưởng, lúc này giọng điệu đã nặng thêm vài phần: "Nói, ngươi rốt cuộc có chuyện gì gạt ta?”

Vạn thị có chút sợ hắn, nhìn hắn trầm mặt lập tức không nhịn được rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Là, Cần Nhi không phải thích chủ tử sao? Sáng sớm hôm nay, nó thấy chủ tử còn chưa trở về, đã đi Tiêu gia thôn. Vạn nhất cô nương kia cũng đi, chẳng phải là đụng phải sao?”

Thanh âm của nàng ta rất nhỏ, Đồng Thủy Đào thật vất vả mới nghe rõ ràng, nhất thời trợn tròn mắt, che miệng tránh cho mình kinh ngạc hô thành tiếng.

Tiết Tông Quang cũng mở to hai mắt, nhìn Vạn thị rụt cổ chột dạ không thôi, sắc mặt rất khó coi: "Ngươi, các ngươi. Có phải ngươi muốn làm ta tức chết không? Lần trước ta đã nói với các ngươi, chủ tử đã có vị hôn thê, hơn nữa người sáng suốt đều nhìn ra được hắn rất coi trọng Cố cô nương, để Cần Nhi thu hồi chút tâm tư của nó. Kết quả hiện tại nó chẳng những không chặt đứt ý niệm trong đầu, ngay cả ngươi cũng giúp nó giấu diếm ta, đầu óc ngươi có phải cũng bị nước vào hay không?”

Vạn thị có chút sợ hắn, nhưng rốt cuộc còn có chút không phục: "Ông cũng nói chỉ là vị hôn thê mà thôi, hơn nữa ông khẳng định chủ tử coi trọng vị Cố cô nương kia? Cần Nhi chúng ta lớn lên rất xinh đẹp, mười dặm xung quanh này cũng không có ai xinh đẹp hơn nó. Hơn nữa, Cần Nhi cũng không cầu làm phu nhân chủ tử, làm thiếp cũng là phúc khí của Cần nhi..."

"Ngươi câm miệng!!" Tiết Tông Quang quả thực nghe không nổi, chỉ vào nàng ta ngón tay cũng run lên: "Quả nhiên là phụ nhân ít kiến thức. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi tiếp tục dung túng Cần Nhi tiếp cận chủ tử, chúng ta cũng không cần sống."

“Nào nghiêm trọng như ông nói."

Tiết Tông Quang nhìn nàng ta càng không biết sống chết, gân xanh trên trán cũng muốn bạo phát: "Quả nhiên là ở trong thôn trang quá lâu, đầu óc ngươi cũng không tỉnh táo nữa, ngay cả tôn ti chủ tớ cũng không phân biệt rõ ràng.”

Nói xong, hắn không thèm liếc Vạn thị một cái nào nữa, chỉ là bước chân nhanh hơn đi về phía trước.

Vạn thị giật mình một chút, vội vàng đi vài bước hỏi: "Ông muốn làm gì vậy?”

“Đưa cô nương đến tiêu gia thôn, mang Cần Nhi trở về. Mấy ngày nay ngươi tìm người ta, ta đi chỗ chủ tử cầu ân điển, mau chóng gả Cần Nhi ra ngoài."

Vạn thị kinh hãi biến sắc: "Ông có cần phải làm đến mức này không?"

“Vì cả nhà chúng ta, cần thiết."

Đồng Thủy Đào đã không nghe nữa, xoay người một lần nữa đi về phía nhà chính.

Cố Vân Đông đang đứng ở trong sân nhìn một gốc cây táo trước mặt, táo trên cây đã thành thục, cô kéo một cái, liền hái xuống một chùm lớn.

Cô tùy ý lau sạch trên quần áo, cắn vài miếng.

Ừm, rất ngọt.

Đồng Thủy Đào cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng đi lại bên cạnh tiểu thư nhà mình, nói: "A ôi, tiểu thư người vẫn còn ăn táo được à, việc lớn không tốt rồi."

"Việc lớn gì thế?" Cố Vân Đông cầm quả táo trong tay, đưa đến trước mặt nàng ấy: "Ăn không? Rất ngọt đấy."

"Vậy à?" Đồng Thủy Đào thuận tay cầm một quả nhét vào trong miệng, sau đó nàng ấy mở to mắt: "Đúng là ngon thật, muội sẽ hái thêm vài quả mang về.” Bỗng nàng ấy hơi khựng lại: "Có thể hái không?"

"Thôn trang này do Thiệu đại ca mua, tất cả mọi thứ ở đây đều là của huynh ấy, muội nói xem có thể hái hay không?"

Đồng Thủy Đào lập tức vui vẻ lại, chỉ có điều khi nàng ấy vừa vươn tay ra, lại lập tức rút tay trở về.

"Ai da, tiểu thư à, muội đang muốn nói chính sự đó, sao người lại làm gián đoạn thế, suýt chút nữa là muội quên rồi."

"Chuyện này mà có thể quên, có lẽ cũng không phải chuyện lớn nghiêm trọng rồi." Cố Vân Đông ăn hết quả táo mới dừng lại, vài quả táo còn lại trong tay cô đều nhét vào trong ngực của Đồng Thủy Đào. Sau đấy, Cố Vân Đông phủi tay, đi vào nhà chính, rồi mới lên tiếng: "Được rồi, nói đi."

Đồng Thủy Đào cất kỹ quả táo rồi nhanh chóng lại gần Cố Vân Đông, thì thầm vào tai cô tất cả những điều mà nàng ấy nghe được từ cuộc đối thoại của vợ chồng Tiết gia.

Bàn tay định cầm lấy chén trà của Cố Vân Đông khựng lại, lông mày của cô cũng bắt đầu nhíu lại.

Cái người tên Cần Nhi gì đấy, coi trọng Thiệu Thanh Viễn, hôm nay còn chạy đến thôn Tiêu gia để tiếp cận huynh ấy?

"Tiểu thư, người nói xem có phải nữ nhân này cũng quá không biết xấu hổ rồi không, biết rõ cô gia tương lai đã đính hôn rồi, cứ xáp lại gần người ta, lại còn cứ. . ."

Cố Vân Đông đứng dậy, không nói gì hết bước về phía cửa.

Đồng Thủy Đào khẽ giật mình: "Tiểu thư người đi đâu vậy?"

"Thôn Tiêu gia."

Đồng Thủy Đào nhanh chóng đuổi kịp, chạy nhanh đến mức suýt nữa là rớt mấy trái táo rồi.

Cố Vân Đông bước đi cực kỳ nhanh, chỉ là khi cô vừa tới cửa, vừa lúc gặp được Tiết Tông Quang.

Tiết Tông Quang sửng sốt một chút: "Cô nương, xe ngựa đã ở cửa lớn rồi, hiện tại đến thôn Tiêu gia sao?"

Cố Vân Đông "Ừ" một tiếng, mặt không biểu cảm ra cửa lớn.

Trong chớp mắt, Tiết Tông Quang có cảm giác rất thấp thỏm, hắn rõ ràng cảm thấy được vào giờ phút này Cố Vân Đông lạnh lùng hơn nhiều so với lúc vừa gặp.

Hắn thậm chí còn thấy được Đồng Thủy Đào đi ở phía sau đang trừng mắt liếc nhìn hắn.

Tiết Tông Quang nhíu mày một cái, không dám trì hoãn gì thêm, chờ đến lúc hai người Cố Vân Đông lên xe ngựa, hắn liền ngồi trên càng xe, chạy như bay đến thôn Tiêu gia.

Đồng Thủy Đào ngồi đối diện với Cố Vân Đông, nhìn thấy tiểu thư nhắm mắt không nói lời nào, trong lòng nàng ấy cũng hơi có chút bồn chồn.

Tiểu thư giống như đang tức giận, có phải vừa rồi mình đã nói trắng ra quá rồi không? Đáng lẽ mình phải uyển chuyển hơn một chút, để tiểu thư chuẩn bị tâm lý trước.

Đều do cái người tên là Cần Nhi kia, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, không biết ngượng.

Đồng Thủy Đào thầm mắng Tiết Cần đến máu chó đầy đầu ở trong lòng.

Nhưng mà hiện tại, Cố Vân Đông đang ngồi ở đối diện nàng ấy, tâm trạng của cô cũng rất phức tạp.

Cô không tức giận, chỉ có hơi khó chịu, lúc nghe được việc này, cả người cô hơi bực bội mà thôi.

Có lẽ thanh danh của Thiệu Thanh Viễn ở thôn Vĩnh Phúc không tốt, cho nên những người phụ nữ trong thôn Vĩnh Phúc thậm chí là những thôn xóm xung quanh cũng không dám đến gần huynh ấy, phần lớn những người đó khi gặp được huynh ấy đều tránh xa đấy.

Vì thế cho nên Cố Vân Đông cũng quên mất một điều, kỳ thật Thiệu Thanh Viễn cũng là một chàng trai cực kỳ anh tuấn phong độ đấy, là dạng đàn ông mà khi những người phụ nữ gặp được sẽ xấu hổ, mặt đỏ tim đập.

Rời khỏi thôn Vĩnh Phúc, những người không biết tính tình của Thiệu Thanh Viễn, nữ tử muốn nhào về phía hắn chỉ sợ có rất nhiều.

Cố Vân Đông quá bận rộn việc buôn bán, hơn nữa cho tới bây giờ Thiệu Thanh Viễn luôn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất, khiến cô có đủ cảm giác an toàn, cho nên cô căn bản chưa từng nghĩ đến việc có nữ nhân khác muốn đào góc tường của mình.

Tiết Cần này, can đảm thật đấy!

Bình Luận (0)
Comment