Chương 363: Nghe Danh Mà Đến.
Xe ngựa chạy vô cùng nhanh, không bao lâu sau đã đến cửa thôn Tiêu gia.
Tiết Tông Quang hỏi người trong thôn nơi đặt chân của đại phu chân đất kia, quả nhiên đã có người chỉ vào nhà trưởng thôn rồi nói: "Ở bên kia kìa, căn nhà lớn kia đấy, ngươi thấy không? Hai ngày này hắn sẽ ở chỗ đó."
Nói xong, thôn dân kia lại nói thêm một câu: "Các ngươi cũng đến tìm đại phu để xem bệnh hay sao? Thế thì không khéo rồi, Lưu đại phu vừa lên núi hái thuốc, hôm qua đã đi rồi, cũng không biết hôm nay có trở lại hay không."
Hái thuốc?
Cố Vân Đông nhìn ngọn núi cách đó không xa, ngọn núi này nhỏ hơn ngọn núi ở thôn Vĩnh Phúc, nhưng cũng không bé lắm.
Nhưng mà không sao cả, cô cũng không đến để tìm đại phu chân đất kia.
Vì thế Tiết Tông Quang chuyển chủ đề, hỏi thôn dân kia: "Này, ngươi có biết chuyện ngày hôm qua có một vị công tử họ Thiệu vừa đến đây không?"
"Ah, ngươi nói Thiệu công tử à, biết chứ." Thôn dân kia gật đầu: "Hắn đang ở nhà trưởng thôn, lúc này chắc vẫn còn ở đó."
"Đa tạ." Tiết Tông Quang nói cảm ơn xong, liền đánh xe ngựa đi đến căn nhà lớn mà thôn dân kia đã chỉ.
Chỉ có đều, đường ở thôn Tiêu gia này không dễ đi, đường đã nhỏ lại cực kỳ gập ghềnh, xe ngựa cũng đi không được.
Ba người chỉ có thể xuống xe, buộc xe ngựa ở cửa một gia đình nhà nông, lại đưa tiền nhờ người trông hộ một chút, rồi cả ba đi bộ về phía nhà trưởng thôn.
Lúc này vẫn chưa đi được vài bước thì đột nhiên Tiết Tông Quang dừng chân lại, kinh ngạc mừng rỡ chỉ về phía cửa lớn của nhà trưởng thôn.
"Cô nương, người kia chính là Lưu đại phu."
Cố Vân Đông giơ mắt lên nhìn xem, quả thật nhìn thấy được một người đàn ông trung niên đang cõng sọt thuốc trên lưng, chậm rì rì đi vào sân nhỏ nhà trưởng thôn.
Xem ra các nàng tới rất kịp lúc, đúng lúc Lưu đại phu vừa trở về.
Hơn nữa dường như Lưu đại phu rất được hoan nghênh ở thôn Tiêu gia đấy, chân trước của hắn vừa mới tiến vào sân nhỏ, đằng sau liền có mấy thôn dân cũng bước theo sau.
Trong miệng của mấy người đấy còn lớn tiếng kêu: "Lưu đại phu ngươi trở về rồi à, thuốc đã hái đủ hết rồi sao?"
"Lưu đại phu cháu trai nhà ta ho nhiều hơn rồi, thuốc mà hôm qua ngươi nói, trên núi có không?"
"Lưu đại phu, ta cảm thấy hơi choáng đầu, ngươi giúp ta bắt mạch, xem có phải bệnh hay không."
"Lưu đại phu. . ."
Nhiều người đi vào sân nhỏ, nhà trưởng thôn lập tức náo nhiệt lên.
Cố Vân Đông nhíu mày, Tiết Tông Quang bên cạnh đã nói: "Thôn Tiêu gia này không có lang trung, đại phu, nông dân nha, ngày bình thường bệnh vặt đau nhức gì đấy, chịu đựng đến khi tự khỏi thì không có gì đáng lo rồi. Lưu đại phu này tới xem bệnh cho mọi người, nghe nói không thu phí xem bệnh, chỉ cần một ít tiền thuốc, cho nên mọi người có bệnh hay không bệnh đều được hắn nhìn xem."
Cố Vân Đông có hơi bất ngờ, không thu tiền khám bệnh à.
"Đi thôi, đi qua xem."
Cố Vân Đông dẫn đầu đi đến sân nhỏ nhà trưởng thôn, Tiết Tông Quang và Đồng Thủy Đào vội vàng đuổi theo.
Bọn họ tới chậm một bước, trong sân đã chen chúc không ít người rồi.
Có một chàng trai trẻ tuổi đang nói chuyện với mọi người: "…Ta biết rõ tất cả mọi người rất gấp, nhưng Thiệu công tử đã ở chỗ này chờ cả ngày rồi, cũng phải có thứ tự đến trước và sau đúng không? Đợi Thiệu công tử và Lưu đại phu nói chuyện xong hết, Lưu đại phu đi ra rồi, lập tức sẽ xem bệnh cho mọi người, an tâm đi đừng gấp rút, an tâm chờ thêm một chút đi."
Có thôn dân cảm thấy kỳ quái, thắc mắc: "Tiêu lão tam, Thiệu công tử này cũng đến tìm Lưu đại phu xem bệnh hay sao? Hắn không phải công tử nhà giàu à? Cũng không thiếu tiền xem bệnh, tại sao không vào trong thành tìm đại phu ở những tiệm thuốc lớn để xem bệnh chứ?"
"Điều này cho thấy y thuật của Lưu đại phu rất tốt, cho nên Thiệu công tử này gọi là cái gì nhỉ, à, là nghe danh mà đến, đúng vậy, là do nghe danh mà đến đấy."
Ai ngờ hai thôn dân này vừa dứt lời, bên trong đột nhiên truyền ra một giọng nói hiện rõ sự tức giận.
"Nói hưu nói vượn, quả thực là nói hưu nói vượn!!"
Âm thanh có chút lớn, đầy giận dữ, còn kèm theo cả tiếng đập bàn, ngay lập tức khiến cho các thôn dân đang nói chuyện với nhau trong sân im lặng.
Một hồi lâu, mới có người nhỏ giọng nói: "Cái này hình như là giọng nói của Lưu đại phu, làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra rồi hả?"
Tiêu lão tam cũng sửng sốt, hắn là con thứ ba nhà trưởng thôn, dường như sợ bên trong xảy ra chuyện gì, hắn nhanh chóng quay người vào phòng.
Những thôn dân khác hai mặt nhìn nhau, đều khựng lại một chút, sau đó liền chen chúc nhau bước vào cửa.
Cố Vân Đông cũng đi lên phía trước, nhưng mà cô không lại gần đám đông kia, mà nhìn xung quanh, sau đó cô đi đến bên cạnh cửa sổ, xuyên thấu qua bệ cửa sổ rộng mở, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trong nhà chính có rất nhiều người đang ngồi, một người trong số đó là vị Lưu đại phu vừa gặp được.
Giờ phút này khuôn mặt hắn đỏ lên, hai con ngươi trừng trừng, râu ria ở cằm run lên một cái, thoạt nhìn có vẻ đang rất tức giận đấy.
Ở bên trong nhà chính còn có một người đàn ông đã qua tuổi bốn mươi, hơi giống Tiêu lão tam, chắc là thôn trưởng của thôn Tiêu gia.
Người còn lại là người quen rồi, chính là Thiệu Thanh Viễn, đang ngồi trên ghế uống trà.
Đối mặt với sự giận dữ của Lưu đại phu, hắn cực kỳ bình tĩnh.
"Thứ ngươi đưa ra không phải là Bạch Mộc Tử, dược liệu này là giả." Hắn nói xong, ánh mắt nhìn lướt qua cái hộp trên mặt bàn.
Trong hộp chắc đang chứa thứ gọi là Bạch Mộc Tử, Cố Vân Đông liếc nhìn, chỉ cảm thấy thứ này khá giống với hình ảnh trong quyển sách mà Tống đại phu đã đưa cho cô.
Lưu đại phu cười lạnh, một tay đậy nắp hộp lại.
"Ta không biết ngươi là công tử nhà ai, rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới tìm ta trêu đùa. Thứ này của ta quả thật là Bạch Mộc Tử chính tông, thời gian trước ta còn bán hai cây, người mua đều là gia đình lớn, quý phủ có đại phu có, nếu là giả, đại phu kia chẳng lẽ không phân biệt ra sao, người ta đã sớm tới tìm ta gây phiền toái."
Nói xong hắn đánh giá Thiệu Thanh Viễn một phen, châm chọc thêm: "Ngươi cũng chẳng phải đại phu, lại ở chỗ này ăn nói bừa bãi, không biết còn giả vờ hiểu, như thế chỉ cho thấy ngươi là kẻ không hiểu biết gì mà thôi."
Thôn dân bên ngoài nghe thấy thế cũng cảm thấy có đạo lý, có thôn dân được Lưu đại phu xem bệnh đã hét lên: "Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng không phải đại phu, ngươi biết dược liệu trân quý là cái gì sao?"
"Hay là Bạch Mộc Tử này quá quý trọng, giá cả cao, ngươi mua không nổi nên ở chỗ này hạ nhục Lưu đại phu."
"Nhất định là muốn ép giá, Lưu đại phu người đừng bị hắn lừa, cùng lắm thì không bán, luôn có người biết nhìn hàng tốt đấy."
Lưu đại phu nghe vậy, gật đầu, còn quay người chắp tay với mọi người: "Đa tạ các vị giúp ta nói câu công đạo."
Rồi hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Bạch Mộc Tử này, ta không bán, ngươi đi đi."
A Trư đứng sau lưng Thiệu Thanh Viễn cười lạnh: "Ngươi mới là người không biết gì còn giả hiểu, thứ vô si, lòng dạ hiểm độc, làm tiền người khác, công tử nhà chúng ta hiểu được nhiều thứ, còn nhiều hơn cả ngươi đấy."
Có thôn dân lập tức phản bác lại: "Lưu đại phu không phải là người có lòng dạ hiểm độc, làm tiền người khác, đại phu xem bệnh cho chúng ta đều không thu tiền xem bệnh."
"Đúng, hắn không hề thu một đồng tiền xem bệnh nào cả.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mắt lên, liếc nhìn thôn dân đang nói chuyện ở cửa ra vào, gật đầu: "Xác thật là không thu tiền khám bệnh, chỉ thu một ít tiền thuốc men."
Mọi người nhíu mày, hơi không rõ ý tứ của Thiệu Thanh Viễn.
A Trư đi theo bên người của Thiệu Thanh Viễn đã lâu như vậy, đương nhiên là vừa nghe đã hiểu, lập tức hắn cười ha ha lên.
Có người bị hắn cười đến mức thấy nôn nao trong lòng, người nọ nghiêm nghị hỏi: "Ngươi cười cái gì?"