Chương 364: Thiệu Thanh Viễn Nói Thêm Hai Câu.
A Trư thở dài một hơi, lạnh lùng mở miệng: "Cười các ngươi bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay đấy, người ta không thu tiền khám bệnh mà thu tiền thuốc, nhưng mà dược liệu này lại không hề rẻ một chút nào. Hơn nữa ta nghe nói, phàm là thôn dân được Lưu đại phu xem bệnh cho, đều có bệnh không có ngoại lệ nha, chuyện này thật đúng là trùng hợp đấy, mọi người từng tìm hắn xem bệnh đều phải đưa bạc mua thuốc, cái này và thu tiền khám bệnh có gì khác nhau không?"
Các thôn dân nghe thế đều sững sờ, trưởng thôn Tiêu nãy giờ vẫn giữ im lặng còn đột nhiên nhìn về phía Lưu đại phu.
Đúng rồi, nói là xem bệnh miễn phí, nhưng tại sao lại trùng hợp như vậy, trên người mỗi người hoặc nhiều hoặc ít, đều có bệnh thế?
Trong nháy mắt, Lưu đại phu có hơi bối rối, hắn hung hăng trừng mắt về phía A Trư, giải thích: "Các thôn dân đến xem bệnh, đương nhiên là bởi vì bản thân họ cũng có cảm giác không thoải mái, trên người ốm đau là bình thường. Ta thu tiền dược liệu, nhưng giá cả lại không cao, so với tiệm bán thuốc bên trong phủ thành rẻ hơn không chỉ là một văn tiền hai văn tiền đâu, nếu mọi người không tin, đi đến tiệm thuốc bên trong phủ thành hỏi một chút, hỏi giá cả của dược liệu, đương nhiên sẽ biết rõ ta rốt cuộc có lòng tốt hay có lòng dạ hiểm độc rồi."
Mọi người bị dáng vẻ hùng hồn chính khí của hắn làm cho hơi dao động.
Hai người này đều nói rất có đạo lý.
Thiệu Thanh Viễn lại không nghe Lưu đại phu kiếm cớ nữa, Lưu đại phu lừa gạt tiền của người khác cũng được, các thôn dân không tin lời hắn nói cũng thế, đều không ảnh hưởng gì nhiều đến hắn.
Hắn cũng không có nghĩa vụ chứng minh tính đúng sai của bản thân với mấy người cỏ đầu tường này.
Hắn đến đây chỉ vì muốn mua Bạch Mộc Tử mà thôi, nếu đã xác định không phải, vậy hắn rời đi được rồi.
Nhưng mà Thiệu Thanh Viễn vừa đứng lên, vị thôn trưởng của thôn Tiêu gia cũng đứng lên, ông nói: "Thiệu công tử xin dừng bước."
Ông ta đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt thành khẩn: "Công tử có thể nói rõ hơn một chút được không?"
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía ông, vị trưởng thôn này cũng là người không tệ. Xem ở việc hôm qua hắn nghỉ ở nhà trưởng thôn, nể mặt ông ấy đã chiếu cố không ít, hắn vẫn nên nói thêm vài câu.
"Bạch Mộc Tử mà ta muốn mua, gốc có màu trắng bạc, cành lá màu tím sậm, dài ước chừng sáu tấc, phiến lá có năm nhánh, là dược liệu cực kỳ hiếm thấy. Nhưng Bạch Mộc Tử của Lưu đại phu, gốc là màu trắng, mặt trên có vài đường vân tinh tế, phiến lá tuy cũng là năm nhánh, nhưng màu sắc lại nhạt hơn một tí. Hơn nữa hắn há miệng liền nói thời gian trước đã bán được hai cây, cái này càng buồn cười hơn. Bạch Mộc Tử nếu dễ dàng tìm được như thế, giá cả cũng sẽ không cao, ta cũng sẽ không cần hao tâm tổn trí tự tìm như thế."
Mọi người nghe xong, không khỏi nghi ngờ nhìn về cái hộp chứa dược liệu kia, sắc mặt của Lưu đại phu trắng bệch, hắn lại ôm chặt cái hộp hơn.
Thiệu Thanh Viễn nói tiếp: "Nếu ta không nhận lầm, thì dược liệu trong hộp của Lưu đại phu có tên là Tử Hạ Diệp, đúng là nó rất giống Bạch Mộc Tử đấy. Dược liệu này cũng không dễ tìm, nhưng nếu so với Bạch Mộc Tử thì tầm thường hơn rất nhiều, giá cả đương nhiên cũng khác nhau một trời một vực. Về phần dược tính, xoàng thôi, làm thuốc bổ uống thì còn có thể, nhưng lại không chữa được bệnh."
Lưu đại phu đã sắp đổ mồ hôi lạnh trên trán rồi.
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh, lườm sang sọt thuốc ở bên cạnh Lưu đại phu: "Còn có những dược liệu mà hắn hái xuống ở chân núi, đều là cỏ dại không hề có một tí dược hiệu gì hết, các ngươi nếu không tin, lấy dược liệu trong sọt thuốc của hắn đi tìm đại phu trên thị trấn nhìn xem liền biết."
Mọi người nghe vậy, lập tức đều dời mắt nhìn chằm chằm vào sọt thuốc của Lưu đại phu.
Cái người được gọi là Tiêu lão tam kia thấy được ánh mắt của cha mình, lúc này hắn tiến lên một bước, muốn lấy đi sọt thuốc.
Sắc mặt của Lưu đại phu đột nhiên thay đổi, hắn thò tay ôm lấy sọt thuốc theo bản năng.
Thấy như vậy, mọi người còn có gì không rõ chứ, sắc mặt họ lập tức thay đổi, đều trợn mắt với hắn, giận đến mức thân thể run lên.
"Ngươi, cái thứ không biết xấu hổ này, vậy mà cầm loại dược liệu này lừa gạt chúng ta, trách không được cháu của ta ho khan hai ngày nay, vẫn chưa khỏe lại. Ngươi là thứ không có lương tâm, ngươi muốn hại chết chúng ta."
"Đây chính là chữa bệnh, ngươi là đồ lang băm, nếu nhà ai có bệnh nghiêm trọng bị ngươi chậm trễ, ngươi chính là hung thủ giết người."
"Đưa lên quan đi, trưởng thôn, loại người lòng dạ hiểm độc như kẻ này phải đưa lên quan."
"Đúng, chắc chắn hắn không chỉ lừa thôn chúng ta thôi đâu, cũng không biết có bao nhiêu người bị hắn hãm hại rồi nữa."
"Nói không chừng, dược liệu mà hắn bán đã hại chết người rồi đấy."
Lưu đại phu càng nghe, sắc mặt của hắn càng trắng, tay chân dần dần trở nên lạnh như băng.
Hắn còn muốn giải thích thêm hai câu, nhưng giờ phút này, đối mặt với các thôn dân lòng đầy căm phẫn, hắn căn bản không thể tìm ra được cái cớ nào để bào chữa.
Rất nhanh, đã có thôn dân tiến lên kéo hắn ta, mạnh mẽ giật sọt thuốc trong ngực hắn.
"Đây là chứng cứ hại người của hắn."
"Đi, theo chúng ta đi gặp quan."
Lưu đại phu bị nhiều người kéo lảo đảo nghiêng ngả, thậm chí chỗ cánh tay còn bị móng tay của những người phụ nữ véo đến mức chảy máu.
Nghe thấy các thôn dân kiên trì muốn đem hắn đưa cho quan phủ, khủng hoảng trong lòng của Lưu đại phu càng lúc càng lớn, thời gian dần trôi qua, hận ý lan tràn nhanh hơn, ánh mắt hắn chứa đầy oán hận, độc ác nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nhướng mi, Lưu đại phu mạnh mẽ vùng ra khỏi sự kiềm chế của các thôn dân.
Sau đó, hắn nhanh chóng xông về phía Thiệu Thanh Viễn: "Đều là ngươi, đều là ngươi hại ta, ai bảo ngươi xen vào việc của người khác."
Thiệu Thanh Viễn căn bản không để Lưu đại phu vào mắt, mắt thấy hắn xông đến, đột nhiên, trước mặt Thiệu Thanh Viễn có một bóng người chắn ngang, một tay đấy Lưu đại phu ra ngoài.
"Chính ngươi tâm tư ác độc, mưu tài hại mệnh, còn trách người khác vạch trần ngươi, quả thực không biết xấu hổ."
Giọng nói giòn giã vang lên trong phòng, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Kể cả Cố Vân Đông đang đứng bên ngoài đằng sau bệ cửa sổ.
Thấy cô gái dũng cảm ngăn trước mặt Thiệu Thanh Viễn dường như muốn bảo hộ huynh ấy rồi lại run rẩy dốc sức liều mạng kềm chế cảm xúc sợ hãi, Cố Vân Đông cười.
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn Tiết Tông Quang: "Ai?"
Tiết Tông Quang có cảm thấy Cố cô nương hình như đang có ẩn ý gì đó, giống như đã hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, sau ót của hắn không khỏi toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, hắn cười một tiếng, hơi lắp bắp: "Đúng, đúng là nữ nhi của ta, gọi là Tiết Cần."
Nói xong còn giải thích thêm một câu: "Sáng nay ta thấy chủ tử còn chưa quay trở lại thôn trang, ta hơi lo lắng nên bảo Cần Nhi sang đây xem rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra."
Vừa nói dứt câu Tiết Tông Quang lập tức hận không thể tát bản thân một cái, không giải thích thì thôi, giải thích rồi ngược lại có cảm giác giống như giấu đầu hở đuôi vậy.
Cố Vân Đông 'Ah' một tiếng, ý vị sâu xa, sau đó tiếp tục nhìn vào trong phòng.
Hình như Thiệu Thanh Viễn cũng không hài lòng với nữ nhân đột nhiên ngăn chặn trước mặt, hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía A Trư.
A Trư sờ vào cái mũi, nhỏ giọng nói: "Công tử, cái này, Tiết cô nương đứng trước mặt ta. . ."
Hắn cũng muốn ngăn cản ở trước mặt công tử ah, đây không phải là vì vị trí địa lý không cho phép sao? Để cho Tiết Cần vượt lên trước một bước.
Tiết Cần đưa lưng về phía bọn họ, đương nhiên không nhìn được vẻ mặt của hai người phía sau, cũng chẳng nghe được họ đã nói gì, nàng ta chỉ trừng mắt, nói với Lưu đại phu vừa bị nàng đẩy ngã xuống đất: "Công tử nhà chúng ta trong lòng còn có thiện ý, gặp chuyện bất bình, không cho ngươi hại thêm nhiều người, ngươi còn cắn ngược lại một cái, nói công tử nhà ta xen vào việc của người khác ư? Chẳng lẽ phải để cho loại người rắn độc như ngươi, hại người khắp nơi hay sao?"