Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365. Sao Muội Lại Tới Đây.

Chương 365. Sao Muội Lại Tới Đây. Chương 365. Sao Muội Lại Tới Đây.

Chương 365: Sao Muội Lại Tới Đây.

“Đúng vậy, vị cô nương này nói đúng.”

Nhóm thôn thân trong làng có chung một mối thù, có chút nghĩ mà sợ.

Thiệu công tử này đã vạch trần toàn bộ âm mưu của hắn, cứu được toàn bộ thôn Tiêu gia, thế mà bọn họ nhiều người như vậy lại thiếu chút nữa để Lưu đại phu làm Thiệu công tử bị thương, quả thật không thể nhẫn nhịn được nữa.

Trưởng thôn Tiêu nhanh chóng kêu vài người nam nhân cao to trói Lưu đại phu lại, áp giải hắn ta đến quan phủ

Lưu đại phu vẫn còn cố gắng giãy giụa, bây giờ hắn cực kỳ hối hận vì đã không lấy cái quốc trong sọt mà mình dùng để đào thuốc ra, nếu không hắn còn có thể dùng nó hù dọa những người này, không biết chừng còn có thể nhân cơ hội này chạy thoát.

Hiện tại hắn không còn sức lực đánh trả, ngoài việc dùng ánh mắt oán hận và lớn tiếng mắng chửi ra, hắn không thể làm gì khác.

Ngay sau đó, trực tiếp bị kéo ra kéo ra ngoài.

Thôn trưởng Tiêu cũng đi theo sau, Tiêu lão tam ban đầu còn muốn ở lại tiếp đãi Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, thì thấy dáng vẻ ngượng ngùng, đôi mắt tràn đầy ý xuân của cô nương đang đứng bên cạnh Thiệu Thanh, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Khà khà, không phải có câu quân tử thành nhân chi mỹ *hay sao?

(* tức là người quân tử có đạo đức cao thượng luôn muốn đem lại cái tốt cho người khác, giúp người làm việc tốt)

Hắn mới không ở lại đây làm vướng chân, ngăn cản người ta trò chuyện.

Tiêu lão tam ném cho Tiết Cần một ánh mắt khích lệ, mặc kệ người kia có nhìn thấy hay không, hắn vẫn cười khanh khách đi ra ngoài.

Trước khi đi còn liếc mắt nhìn A Trư một cái, nhưng A Trư lại không phản ứng gì cả. .

Tiêu lão tam không khỏi cảm khái, làm hỏng chuyện tốt của chủ tử chỉ sợ rằng sau này hắn không có khả năng bò lên cao nữa.

Hắn lắc đầu, đi ra ngoài.

Tiết Cần thấy trong phòng không còn người ngoài, bây giờ mới âm thầm thở ra một hơi, ngượng ngùng xoay người lại, quan tâm hỏi: “Công tử người không sao chứ? Vừa rồi Lưu đại phu có động vào người không? Vừa rồi ta rất sợ hãi, ta còn tưởng rằng hắn trong tay hắn cầm dao găm, cũng may là không có gì, bằng không ta……”

Lời còn chưa nói xong, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Lúc nãy bên ngoài đều là thôn dân nên Thiệu Thanh Viễn cũng không chú ý lắm.

Bây giờ thôn dân trong viện đã rời đi hết, mấy người Cố Vân Đông đang đứng bên ngoài vô cùng nổi bật

Thiệu Thanh Viễn lập tức quay đầu lại, ai ngờ đập vào mắt lại là một đôi mắt cười quen thuộc.

Đồng tử hắn co rút lại, biểu tình lạnh lẽo trên mặt nháy mắt trở nên dịu dàng, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt sùng nịnh tựa hồ như muốn tràn ra ngoài.

“Sao muội lại tới đây?”

Giọng nói Thiệu thanh Viễn ôn hòa, Tiết Cần cúi đầu không chú ý đến ánh mắt của hắn, nhưng trong lòng lại cực kỳ cao hứng, cho rằng Thiệu Thang Viễn đang nói chuyện với mình, vội trả lời: “Ta thấy công tử cả đêm không quay về, trong lòng thấy hơi lo lắng, bèn chạy đến đây xem có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”

Thật ra Tiết Cần đã đến đây từ sáng sớm, những lời nói quan tâm đã sớm muốn bày tỏ.

Chỉ là vẫn luôn không cơ hội, sau khi nàng ta tới Tiêu gia, mặc dù tìm được công tử nhưng lại không có cơ hội nói chuyện. Bên cạnh công tử chẳng những có A Trư một tấc cũng không rời, mà cả thôn trưởng thôn Tiêu gia thôn cũng luôn ở trước mặt.

Ai mà ngờ được Lưu đại phu kia lại bất thình lình tấn công công tử, nên tự mình đứng ra chắn lại, trái lại làm công tử chú ý tới mình, thậm chí còn…… nhẹ nhàng như vậy.

Tiết Cần có chút cảm kích lòng dạ hiểm độc của Lưu đại phu, đã tạo cho mình cơ hội tốt đến như vậy, làm công tử để ý tới tâm ý của nàng ta

Thiệu Thanh Viễn: “Lại đây.”

Tiết Cần cúi đầu, càng thêm ngượng ngùng, tim đập bang bang, càng lúc càng nhanh.

Nàng ta nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, nhấc bước chân đi về phía của Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng vừa mới đi được một bước thì bất ngờ bị đẩy mạnh.

Tiết Cần lảo đảo lùi về sau hai bước, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện người đẩy mình là A Trư.

Nàng ta kinh ngạc, có chút khiếp sợ hỏi: “Ngươi làm cái gì thế?”

A Trư quát một tiếng: “Không phải kêu ngươi, tránh sang một bên đi.”

Lần này hắn phản ứng rất nhanh mà, công tử không nên trừng hắn.

Tiết Cần hơi sửng sốt, có chút ủy khuất ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Ngay sau đó phát hiện ra Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn quay đầu, nhìn về phía…… Ngoài cửa sổ.

Đứng ngoài cửa sổ là một cô nương có đôi mi cong cong, dáng dấp xinh đẹp, còn có cha nàng ta sắc mặt xanh mét, tay siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh chết nàng ta.

Sao, sao lại như thế này?

Cô nương này là ai? Sao cha nàng ta lại đến đây?

Cố Vân Đông ngước mắt cân nhắc độ cao của cửa sổ, phát hiện cửa sổ phòng này rất lớn, quyết định không đi bằng cổng lớn nữa, tay phải chống lên bệ cửa sổ, nhảy vào bên trong.

Không đợi chân Cố Vân Đông tiếp đất, Thiệu Thanh Viễn đã chạy như bay đến đón lấy, nhíu chặt mày lại có chút không vui nói: “Sao không vào bằng cổng lớn, mặt đất không bằng phẳng, cẩn thận trẹo chân.”

Cố Vân Đông tủm tỉm cười: “Không phải đã có huynh rồi sao?”

Dáng vẻ như thể không có ai xung quanh của hai người đã kích thích Tiết Cần đang đứng cách đó không xa.

Tiết Cần trừng to mắt quan sát, ánh mắt dừng trên người Cố Vân Đông.

Nàng ta muốn hỏi xem đây là ai, tại sao công tử đối xử tốt và dịu dàng với cô ấy đến như vậy.

Nhưng cha nàng ta Tiết Tông Quang đã từ cửa ngoài tiến vào, kéo nàng ta ra khỏi cửa, căn bản là không cho nàng ta có cơ hội cơ hội.

Tiết Cần bị kéo ra kéo ra ngoài, không cam lòng nhìn chằm chằm vào Cố Vân Đông đang đứng trong phòng.

Ánh mắt A Trư lúc này đặc biệt nhạy bén, nhanh nhẹn đi ra ngoài, thậm chí còn rất ân cần đóng lại cửa phòng chính cho hai người.

Một tia sáng cuối cùng cũng bị chặn lại, Tiết Cần có chút không cam lòng.

Từ đầu đến cuối Cô Vân Đông cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, căn bản là không để nguời này vào mắt.

Trong mắt cô hiện giờ chỉ có một mình Thiệu Thanh Viễn.

Người không liên quan đều đi hết rồi, Thiệu Thanh Viễn không nhịn được nhéo nhéo tay Cố Vân Đông, hỏi lại lần nữa: "Tại sao muội lại tới đây?”

“Tới tìm huynh, nhìn xem huynh có gặp chuyện gì phiền toái hay không.”

Ánh nhìn của Thiệu Thanh Viễn càng thêm dịu dàng: “Hiện tại đã biết chưa?”

“Ừ, đã biết.” Cố Vân Đông chậm rãi hít sâu một hơi: “Hóa ra huynh vẫn luôn đi tìm Bạch Mộc Tử, hơn nữa vẫn luôn nhớ kỹ đặc tính và hình dáng của Bạch Mộc Tử trong lòng. Thậm chí sợ bị nhầm với các loại dược liệu trộn lẫn khác, ngay cả hình dạng của những dược liệu tương tư cũng hiểu rõ đến nhất thanh nhị sở*. Có phải đã tốn rất nhiều tâm tư không?”

(*Thành ngữ: ám chỉ việc hay chuyện gì đó hoàn toàn rõ ràng, sáng như ban ngày)

Thiệu Thanh Viễn nhìn cô thật sâu, quả nhiên, cô ấy đã biết chuyện, cô ấy vẫn luôn nhìn thấu mọi chuyện.

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy mình ngày càng không thể tách khỏi cô ấy.

Hắn gật gật đầu, giọng nói hơi khan: “Đúng, cho nên ta có được khen thưởng cái gì không?”

Cố Vân Đông nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút, rồi đột nhiên nắm lấy eo hắn.

Thiệu Thanh Viễn cho rằng Cố Vân Đông sẽ ôm mình, ai ngờ ngay sau đó, người con gái trước mặt bất ngờ kiễng kiễng chân, hôn lên mặt hắn.

Thiệu Thanh Viễn: “……”

!!!!

Thiệu Thanh Viễn mở to hai mắt nhìn Cố Vân Đông đang lùi ra xa, khóe miệng cô vẫn mỉm cười như cũ, cứ như thể chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của .hắn.

“Không thích?” Cố Vân Đông thấy hắn mãi mà chẳng có phản ứng gì, không nhịn được hỏi.

Thiệu Thanh Viễn phục hồi lại tinh thần: “Cực kỳ thích, nào lại một nữa?”

Đi đi, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Bình Luận (0)
Comment