Chương 366: Cố Vân Đông Áy Náy
Cố Vân Đông vỗ vỗ tay hắn, nói: “Tại sao hôm trước huynh không nói cho muội biết huynh đến đây tìm Bạch Mộc Tử?”
“Bạch Mộc Tử không dễ tìm như thế, ta sợ đây là tin tức giả nên muốn tự mình xác nhận lại trước, bằng không lại để cho muội mừng hụt?”
Sự thật chứng minh, tin tức quả nhiên là giả.
Mặc dù ban đầu hắn cũng chẳng ôm hy vọng gì lớn nhưng trong lòng Thiệu Thanh Viễn vẫn không tránh khỏi thất vọng.
Cố Vân Đông hỏi hắn: “Ngoài lần này ra, huynh đã nghe ngóng tin tức về Bạch Mộc Tử bao nhiêu lần rồi?”
“Hai lần, nhưng đáng tiếc đều không phải……”
Trong nháy mắt, Cô Vân Đông có chút trầm mặc.
Cô không nói lời nào, Thiệu Thanh Viễn vỗ nhẹ lưng cô: “Làm sao vậy? Muội đừng nản lòng, trên đời này cũng không phải chỉ có mỗi một gốc cây Bạch Mộc Tử, cố gắng tìm thêm một chút rồi sẽ thấy thôi.”
Cố Vân Đông thở dài một hơi, cười khổ: “Bạch Mộc Tử là thứ mà mẹ muội cần, muội ngược lại còn chằng để bụng đến nó bằng huynh.”
Trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn, dường như từ sau khi cô đưa Dương thị đi gặp Tống Đức Giang, xác nhận tính mạng mẹ mình không còn nguy hiểm, Cố Vân Đông đã buông lỏng một nửa. Tuy rằng cô cũng đang tìm kiếm Bạch Mộc Tử, nhưng lại không cấp bách như vậy.
Thiệu Thanh Viễn lại vì tìm kiếm Bạch Mộc Tử mà đi vào núi sâu, mở hiệu thuốc, học thuộc đơn thuốc, tìm hiểu đặc tính của các loại dược liệu tương tự, chỉ cần có tin tức là sẽ tự mình đi xác nhận.
Hắn chỉ là người ngoài cuộc mà lại nỗ lực làm nhiều việc như vậy, thế mà cô lại không biết.
So với hắn, cô chẳng làm được bao nhiêu việc.
Cố Vân Đông hơi cúi đầu xuống, cả giác áy náy và tự trách dâng trào.
Thiệu Thanh Viễn sửng sốt một chút, nói: “Không phải muội còn phải kiếm bạc sao?”
“Ừm?”
Thiệu Thanh Viễn nhéo nhéo đôi má non mịn của cô, cảm nhận được xúc cảm mịn màng dưới tay, thanh âm ám ách, giọng nói khàn khan: “Ta đi tìm dược liệu, còn muội kiếm tiền mua dược liệu, không phải vừa vặn à?”
Giọng nói hắn âm trầm, tựa hồ như có thể trấn an người khác: “Bạch Mộc Tử thưa thớt, giá cả lại đắt đỏ, nếu muội không gắng sức kiếm thêm ít bạc, đến lúc tìm được rồi, lại không đủ bạc mua thì làm sao bây giờ?”
Ừm, cũng đúng.
“Năng lực của con người có hạn, một mình muội không thể hoàn thành được tất cả mọi việc, muội làm được như vậy là rất tốt rồi. Huống chi, việc gì cũng để muội làm, thì còn cần đến vị hôn phu như ta làm gì? Muội phải chừa lại chút việc cho ta làm chứ.”
Cố Vân Đông cười, người này, học được cách an ủi người từ khi nào vậy?
Quả thật cho dù hiện tại đã có gia đình và vị hôn phu, nhưng từ trước đến nay cô vẫn quen làm mọi thứ một mình.
Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là con người, có một số việc, có phải cũng nên giao cho những người thân cận tín nhiệm hay không?
Trong nháy mắt Cố Vân Đông đã thông suốt, cô ôm lấy Thiệu Thanh Viễn: “Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, muội phụ trách kiếm tiền, huynh phụ trách tìm kiếm dược liệu, giúp mẹ muội chữa bệnh.”
“Được.”
Ôm người con gái mềm mại vào trong lòng, Thiệu Thanh Viễn cảm thấy chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này, hắn luyến tiếc không muốn buông ra.
Đáng tiếc, ngoài cửa lại truyền đến một loạt âm thanh nhốn nháo.
Cố Vân Đông buông tay ra, chà chà hai má hắn cho đến khi ửng đỏ mới nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi về trước đi.”
Thiệu Thanh Viễn thở nhẹ ra một hơi, kéo cô ra mở cửa.
Mấy người đứng bên ngoài sững sờ trong giây lát, rồi vội tiến lên phía trước vài bước.
Hại người Thiệu Thanh Viễn không thèm nhìn đến ánh mắt đầy mong đợi của Tiết Cần, dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi nhà trong thôn Tiêu gia.
Thôn Tiêu gia vô cùng náo nhiệt, Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng quản, đoàn người đi thẳng về phía cổng thôn.
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông lên xe ngựa của cô, Đồng Thủy Đào đánh xe.
Còn chiếc xe ban đầu của mình hắn giao cho A Trư.
Ngay khi A trư vừa ngồi xuống xe, hắn nói với Tiết Cần cũng đang định đi lên: “Tự mình đi bô về.”
Dứt lời lập tức vung dây cương, tiếng vó ngựa lộc cộc đuổi theo chiếc xe ngựa phía trước.
Tiết Cần mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi nhìn chiếc xe đi càng lúc càng xa, tức đến cả người run rẩy, hung hăng dậm chân, nói với người cũng bị bỏ lại là Tiết Tông Quang: “Cha, cha nhìn hắn đi, hắn là ai chứ? Công tử vừa đi lập tức thay đổi sắc mặt, không xem chúng ta ra gì, xe ngựa kia cũng chẳng phải của hắn.”
Tiết Tông Quang đột ngột hất tay nàng ta ra, những lời nói nhẫn nhịn hồi lâu giờ mới bật ra: “Là do ngươi quá đề cao bản thân mình, ngươi cho rằng bản thân mình là ai? Ngươi chỉ là một hạ nhân, có tư cách gì mà ngồi xe ngựa của chủ tử? Tiểu huynh đệ
A Trư đã đi theo bên người chủ tử lâu như vậy, ngươi cùng lắm mới gặp chủ tử có hai lần, còn chẳng để lại ấn tượng tốt với chủ tử, A Trư như vậy coi như là đã khách khí với ngươi rồi.”
Tiết Cần trừng ro mắt, khó có thể tin được cha lại phun đầy máu chó lên đầu mình: “Cha đang nói cái gì vậy? Chúng ta là hạ nhân, người khác có thể khinh thường chúng ta, nhưng chúng ta không thể khinh thường chính mình. Hạ nhân thì làm sao, hạ nhân thì không phải người sao? Hơn nữa ai nói ta không để lại ấn tượng tốt cho chủ tử, vừa rồi ta thay chủ tử cản lại nguy hiểm, trong lòng chủ tử hẳn là đã cảm động.”
Tiết Tông Quang dường như bây giờ mới hiểu con gái mình, quả nhiên, bọn họ đã ngây ngốc trong thôn trang quá lâu rồi, lâu đến nỗi quên mất thân phận của bản thân, đã thật sự coi mình là chủ nhân của thôn trang.
Hắn giơ tay lên, ‘bang’ một tiếng, tát mạnh vào mặt nàng ta.
Tiết Cần chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Cha, cha, cha đánh con?”
“Đúng vậy, ta đánh cho ngươi tỉnh ra. Đã biết rõ chủ tử có vị hôn thê vậy mà vẫn dám tơ tưởng, ngươi đây là không biết xấu hổ.” Tiết Tông Quang cười lạnh: “Chủ tử cảm động? Ta một chút cũng không thấy chủ tử cảm động chỗ nào. Ngươi cho rằng ngươi chắn ở trước mặt chủ tử thì ghê gớm lắm à? Chỉ toàn làm điều thừa thãi, nếu không phải ngươi che ở phía trước, chủ tử đã nhấc chân đá Lưu đại phu ra ngoài rồi. Ta ở ngoài cửa sổ nhìn rất rõ ràng, trong mắt chủ tử không hề cảm động, mà chỉ toàn phiền chán.”
“Không thể nào.”
Tiết Tông Quang cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cũng rất tự trách, là tại hắn, tại hắn không dạy dỗ tốt nữ nhi.
Hắn còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng bên tai truyền đến tiếng ‘lạch cạch’ nho nhỏ. Tiết Tông Quang ngẩn người, ngẩng đầu lên, thì thấy Tiêu lão tam từ chỗ rẽ chỗ đi ra, trên mặt là nụ cười xấu hổ.
Nhìn dáng vẻ hắn có lẽ đã đứng đó được một lúc rồi, e rằng đã được kha khá.
Tiết Tông Quang cho dù muốn dạy bảo nữ nhi, cũng không thể làm vậy trước mặt người ngoài.
Lập tức cười một tiếng với Tiêu lão tam, sau đó lôi kéo Tiết Cần rời đi.
Tiêu lão tam sờ sờ mũi, nhìn thân ảnh hai cha con bọn họ đi ngày càng xa, mới có chút chán nản đấm vào tường.
Hóa ra người không có mắt nhìn chính là mình, suýt nữa thì đem lòng tốt đi làm chuyện xấu.
Tiết Tông Quang vội vã kéo Tiết Cần đi thẳng về thôn trang. Khoảng cách giữa thôn Tiêu gia và thôn trang tuy không phải rất xa, nhưng bọn họ chỉ dựa vào hai cái chân, nên rốt cuộc vẫn tốn không ít thời gian.
Chờ đến khi cả hai đến bên ngoài thôn trang, Tiết Tông Quang nhìn thấy Vạn thị đang đứng ở cổng lớn, gương mặt vô cùng lo lắng xen lẫn phẫn hận
Tiết Tông Quang đột nhiên có dự cảm không lành, vội tiến lên vài bước hỏi: “Sao ngươi lại đứng ở đây?”