Chương 367: Đã Xảy Ra Chuyện Lớn
Vạn thị thấy hắn đi tới, vội vàng tiến lên hai bước nói: “Hai cha con ông sao bây giờ mới trở về, ta nói cho ông biết, đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
"Xảy ra chuyện gì?” Tiết Tông Quang trong lòng rơi lộp bộp.
Vạn thị không chú ý tới sắc mặt của hắn, chỉ chỉ về phía rừng trái cây nói: “Ban ngày ban mặt có hai người dám đến đây ăn trộm dược liệu, bị bắt lại rồi, nhưng bọn hắn đã giết chết Đại Hắc, bây giờ chủ tử và cô nương kia đang ở bên trong thẩm vấn.”
“Giết Đại Hắc?” Sắc mặt Tiết Tông Quang ngay lập tức trầm xuống.
Tuy Đại Hắc không phải do hắn nuôi nấng, nhưng Tiết Quang Đông cũng xem như là nhìn nó lớn lên, con chó kia trông thì hung dữ nhưng rất bảo vệ chủ. Không ngờ lại bị hai tên trộm kia giết chết?
Hắn chẳng quan tâm đến đôi chân đang nhũn ra vì đi bộ của mình, lau mồ hôi, xoay người đi đến rừng cây ăn quả.
Ai ngờ vừa mới đi được một bước, đã nghe thấy tiếng quát của Vạn thị ở đằng sau: “Cần Nhi, mặt con bị làm sao thế? Ai lại dám đánh con? Nói cho mẹ biết mẹ sẽ báo thù cho con.”
Vừa rồi Vạn thị chỉ thấy trượng phu cùng nữ nhi trở về, không hề chú ý đến Tiết Cần.
Giờ mới phát hiện Tiết Cần từ nãy đến giờ cứ ôm má, vừa buông tay liền lộ ra năm dấu tay hằn trên trên mặt cực kì đáng sợ.
Vạn thị nổi giận.
Tiết Cần oán trách nhìn về phía Tiết Tông Quang, nhìn ánh mắt này, Tiết Tông Quang lại nhớ tới những gì hai mẹ con hai người đã làm.
Hắn không khách khí nói: “Là lão tử đánh.”
Vạn thị khiếp sợ, nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tiết Tông Quang lại có chút e ngại.
Tiết Tông Quang hừ lạnh: “Ngươi đưa nó về đi, luộc một quả trứng cho nó lăn mặt, sau đó nhốt nó vào trong phòng không cho ra ngoài, ít nhất là cho đến khi chủ tử rời đi, không được ra khỏi phòng nửa bước.”
“Cha!!”
Tiết Tông Quang không buồn để ý tới nàng ta, cảnh cáo Vạn thị: “Tốt hơn hết ngươi nên nghe lời ta, nếu không đừng trách ta không nể tình đuổi hai mẹ con ngươi đi.”
Vạn thị muốn phản bác nhưng cổ họng lại không dám phát ra tiếng, không ngừng gật đầu: “Ta biết rồi, ta biết rồi.”
Nói xong đi qua kéo Tiết Cần, không để ý nàng ta giãy dụa bất mãn, dùng sức kéo người vào thôn trang.
Tiết Tông Quang lúc này mới xoay người, chạy về phía rừng cây ăn quả.
Chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ, thấp thoáng còn thấy tiếng khóc cố kiềm lại của Viên Thành.
Tiết Tông Quang thấy đau nhói trong lòng, vội vã tăng nhanh bước chân.
Quả nhiên, không ít người đang vây quanh vườn thuốc trong rừng cây ăn quả.
Ngoài mấy người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ra, còn có không ít tá điền bộ dạng đằng đằng sát khí.
Ở giữa có hai người đang bị trói chặt bằng dây thừng nằm trên mặt đất, xem ra đây chính là hai tên trộm dược.
Viên Thành lệ rơi đầy mặt, nhìn thống khổ vô cùng, vệt máu dưới chân hắn, nhìn mà khiếp sợ.
Cuối cùng ánh mắt Tiết Tông Quang dừng trên người Đại Hắc đang nằm trên mặt đất, ngay sau đó sửng sốt, Đại Hắc…… Chưa chết.
Hắn tức khắc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm trách vợ mình thổi phồng sự việc.
Đại Hắc chưa chết, nhưng quả thật đã bị thương, vệt máu đáng sợ kia đều là của nó. Lúc này nó đang nằm trên mặt đất thở thoi thóp, dáng vẻ đau đớn thống khổ, không biết còn có thể cứu được hay không.
Trên người nó đã được bôi thuốc, thỉnh thoảng tứ chi lại co giật hai cái. Cố Vân Đông ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, như thể đang trấn an nó.
Tiết Tông Quang đi về phí trước, hỏi một người tá điền bên cạnh: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tá điền kia vẻ mặt phẫn nộ, chỉ vào hai tiểu tặc nói đang bị trói trên mặt đất: “Này hai tên súc sinh này nên bị thiên lôi đánh chết.”
Tá điền nọ nói: “Hai tên súc sinh này nhìn trúng dược liệu trong vườn thuốc của chúng ta, muốn đến đây trộm. Nhưng vườn thuốc có mấy con chó lớn Đại Hắc canh giữ, bọn chúng biết không thể dễ dàng hành động, nên hạ thủ với bọn chúng.
Rõ ràng hai tên này đã lập kế hoạch từ trước.
Một người cố ý dụ Viên Thành và mấy con chó cách xa khỏi vườn thuốc.
Một người khác ở lại trộm vườn thuốc, nhưng chúng không ngờ rằng Viên Thành cùng hai con chó đi rồi, Đại Hắc vẫn còn ở lại canh giữ không chịu rời đi.
Tiểu tặc kia tâm địa tàn ác, có Đại Hắc ở đấy hắn không dám đến gần.
Đại Hắc hung mãnh đến mức chỉ cần sủa một tiếng cũng có thể làm người ta sợ tới mức đái ra quần.
Đại Hắc tuy rằng hung dữ nhưng không tùy tiện đả thương người khác. Chủ yếu chỉ muốn làm mấy tên tiểu tặc sợ hãi với hù dọa mọi người mà thôi, từ trước đến giờ nó vẫn chưa cắn ai.
Cho nên nó chỉ sủa, cảnh cáo tên tiểu tặc kia nhanh nhanh rời đi, cũng như dùng tiếng sủa của mình để gọi người khác đến.
Chẳng qua là nơi gần với vườn dược nhất là thôn trang, nhưng Tiết Tông Quang đã dẫn Cố Vân Đông đến thôn Tiêu gia không ở nhà. Chỉ còn lại mỗi Vạn thị mà nàng ta lại không nhạy cảm với tiếng chó sủa, chỉ nghĩ chắc Đại Hắc lại đang phát điên gì đó, nên chẳng buồn đến xem.
Những tá điền khác thấp thoáng nghe thấy kêu tới, những vẫn mất một chút thời gian.
Tiểu tặc kia thấy Đại Hắc không nhào lên cắn, ước chừng đã nhận ra điều gì đó, liền mặc kệ nó, đi nhổ thảo dược.
Sau khi nhổ được hai cây hắn đã hoàn toàn chọc giận Đại Hắc, nó đột ngột nhảy dựng lên, đẩy tiểu tặc ngã bổ nhào.
Mặc dù quật người đàn ông ngã xuống mặt đất, nó cũng không hề nhích miệng tới cắn, chỉ đè lên bả vai chặn lại hành vi của hắn.
Nhưng Đại Hắc không biết tên tiểu tặc có chuẩn bị mà đến, hắn lập tức liền rút ra dao găm giấu trong người, dồn sức đâm Đại Hắc.
Đại Hắc bị đâm ba nhát, một nhát ở bụng, một nhát trên mặt, nhát còn lại ở trên đùi.
Vết thương trên đùi là nghiêm trọng nhất, nhát dao trên mặt kéo dài từ thái dương đến bên miệng, vết thương hơi sâu, chỉ lệch một chút thôi là sẽ đâm vào mắt.
Cố Vân Đông nhìn vết thương, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, không ngăn lại được.
Đại Hắc cực kỳ nhạy cảm, dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, hơi hơi ngẩng đầu lên, thút thít
Vừa cử động, máu liền chảy ra khỏi miệng vết thương.
Cố Vân Đông vội thu lại sắc mặt, nhẹ nhàng sờ sờ nó: “Vừa mới bôi thuốc, đừng nhúc nhích .”
Cô không biết cách để chữa trị vết thương trên người nó, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về Đại Hắc.
Thuốc rắc lên trên miệng vết thương là do Thiệu Thanh Viễn đưa cho, hiệu quả trị hiệu vô cùng tốt.
Thiệu Thanh Viễn hiểu một chút y học, nhưng Đại Hắc không phải là người, ngoại trừ rắc bột thuốc lên miệng vết thương, thì trong một thời gian ngắn cũng không biết làm gì khác
Viên Thành chăm sóc Đại Hắc từ nhỏ đến lớn, cũng có chút ít kinh nghiệm, hắn có thể cảm nhận được Đại Hắc đang rất khó chịu, gạt nước mắt, đè nén tiếng khóc.
Cũng may có tá điền chạy tới: “Ta mời thú y thôn cách vách đến đây, nhanh, để hắn ta xem cho Đại Hắc.”
Viên Thành nhanh chóng tránh sang một bên, Cố Vân Đông cũng đứng dậy lùi lại phía sau.
Vị thú ý nọ lập tức ngồi xổm xuống nhìn vết thương của Đại Hắc, Cố Vân Đông rõ ràng cảm nhận được Đại Hắc hơi run rẩy.
Cô khẽ quay đầu đi không nhìn nó, ánh mắt lại dừng lại trên người hai tên tiểu tặc.
Ngay sau đó, gương mặt tức giận lại một lần nữa phủ lên.
Tên tiểu tặc kia không chỉ muốn giết Đại Hắc, mà còn không định buông tha cho hai con chó kia.
Để dẫn hai con chó kia rơi đi, hai tên tiêu tặc kia bỏ độc dược vào thức ăn của bọn Đại Hoàng, chỉ cần chúng nó ăn phải sẽ lập tức chết ngay tại chỗ.