Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368. Đủ Tàn Bạo

Chương 368. Đủ Tàn Bạo Chương 368. Đủ Tàn Bạo

Chương 368: Đủ Tàn Bạo

Cố Vân Đông từ trước đến nay chưa bao giờ nuôi thú cưng, thậm chí đời trước cô còn sợ những con chó to lớn này.

Nhưng khi nhìn thấy Đại Hắc tận tâm tận lực bảo vệ chủ nhân như vậy, lại còn không có ý định làm tổn thương bất kỳ ai, thế mà suýt chút nữa thì bị tên súc sinh này giết chết, cô phẫn nộ đến tột đỉnh.

Hai người này lại còn không có ý hối hận, lửa giận của cô lại càng bốc cao ngùn ngụt.

Cố Vân Đông đẩy đoàn người sang một bên, đến trước mặt hai tên tiêu tặc, nói với Đồng Thủy Đào và A Trư: “Kéo hai tên này sang bên kia cho ta.”

“Vâng.” hai người bọn họ từ sớm đã nóng lòng muốn thử rồi, lập tức lôi hai tên tiểu tặc đang bị bịt miệng, trói chặt tay chân vào trong vườn cây ăn quả.

Cả hai người ngẩng đầu lên nhìn Cố Vân Đông kêu ô ô ô, như thể khẩn cẩu cô buông tha cho bọn họ.

Những người khác cảm thấy kỳ quái, bèn đi theo để xem.

Tiết Tông Quang cũng đi qua, vừa đến nơi thì thấy A Trư tháo vải bố trong miệng hai tên tiểu tặc ra.

Hai người ngay lập tức chửi rủa: “Thả chúng ta ra, các ngươi định làm gì? Chúng ta chưa trộm cái gì hết, các người còn muốn giết chúng ta?”

Đồng Thủy Đào đi qua hung hăng tát cho mỗi người một cái: “Các ngươi không trộm cái gì, chỉ suýt nữa thì giết chết chó của ta.”

“Giết thì giết, nó cũng không phải là người, làm sao, các ngươi còn định thay nó báo thù chắc?” Hai người bọn họ có chút kiêu ngạo: “Hay là muốn đưa chúng ta lên quan phủ? Đến đi đến đi, để xem huyện lệnh đại nhân xử lý án này như thế nào.”

Đồ không trộm được nhiều nhất cũng chỉ bị giam hai ngày thôi. Nơi này không có cái nào luật nào nói sẽ bị xử phạt vì giết một con chó cả.

Đồng Thủy Đào tức muốn chết, sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy?

Nàng vẫn còn muốn đánh tiếp, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Cố Vân Đông ngăn lại.

Đồng Thủy Đào quay đầu: “Tiểu thư.”

“Lui ra phía sau.” Cố Vân Đông xua xua tay.

Đồng Thủy Đào trừng mắt nhìn hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, rồi lại lùi ra phía sau vài bước.

Hai tiểu tặc cười giễu cợt, đầu lưỡi áp vào quai hàm vừa bị đánh, trong lòng thầm nghĩ một hồi nới lỏng dây trói sẽ đem nợ này tính đầy đủ, xử đẹp nha đầu kia.

Tiết Tông Quang và những tá điền khác trong lòng rất tức giận, nhưng bọn họ có thể làm gì? Lại không thể thật sự giết chết bọn chúng, cũng không thể nào áp giải lên quan phủ, nhiều nhất chỉ có thể đánh một chút rồi thả đi.

Tiết Tông Quang suy nghĩ một lát, tiến lên vài bước, vừa muốn nói hai người giao cho mình tự xử lý.

Ai ngờ Cố Vân Đông bất thình lình giờ chân lên đá vào cằm mỗi người một cái.

Tiết Tông Quang: “……”

Nhóm tá điền: “……”

“A……” Hai người kêu thảm thiết một tiếng, đồng loạt ngã xuống đất đợi mãi cũng không thấy phản ứng lại.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi hé miệng phun ra một ngụm máu và hai cái răng.

Cố Vân Đông dậm chân tiến lên phía trước một bước.

Cô cũng không phát ra tiếng động, xoay xoay cổ tay phải, chờ hai tên kia ngồi dậy, cô đấm mạnh một quyền vào bụng một tên, dễ dàng đổi tay đập mạnh vào trán một tên khác, túm lấy tóc hắn ta quăng xuống đất.

Nhóm tá điền hít một ngụm khí lạnh, tốt, thủ đoạn đủ tàn bạo.

Tiết Tông Quang chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ.

Chỉ có A Trư và Đồng Thủy Đào rất bình tĩnh, bọn họ đều đã quen rồi, đây mới chỉ là chút chuyện vặt mà thôi.

Cố Vân Đông vỗ vỗ tay, đứng dậy.

Hai tên tiểu tặc mới chỉ bị đánh hai cái đã không gượng dậy nổi.

Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng, bụng và đầu đau dữ dội.

Ngẩng đầu hé mắt nhìn về phía Cố Vân Đông, giống như nhìn thấy nữ la sát khiến người khác có cảm giác sinh mệnh mình có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, hãi hùng khiếp vía.

Cố Vân Đông từ trên cao nhìn xuống bọn họ, hỏi: “Nội ứng là ai?”

Nội ứng??

Tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau, chỉ có hai tên tiểu tặc kia trong đáy mắt xẹt qua một tia khiếp sợ.

Tiết Tông Quang vội vàng tiến lên hai bước: “Cô, cô nương, người nói nội ứng, là có ý tứ gì?”

“Không có nội ứng thì lần đầu tiên đến ăn trộm làm sao có thể chuẩn bị tốt như vậy?” Cố Vân Đông cười lạnh: “Không đúng, vẫn chưa đủ chu đáo, xem ra người nội ứng này cũng không hiểu rõ nơi này lắm, nhưng chắc chắn không chỉ có hai người bọn họ, đồng lõa của các ngươi ở đâu?”

Hai tên kia lập tức phủ nhận, chỉ là vừa mới rụng răng, nói chuyện có chút lọt gió: “Không có nội ứng, ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, để ta xem xương cốt của các người có cứng như vậy không.”

Cố Vân Đông nói với nụ cười tàn nhẫn trên môi.

Hai người lập tức cảm thấy da đầu run lên, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Thì bất thình lình Cố Vân Đông lại đá hai người bọn chúng xuống đất sau đó một giẫm lên cổ chân của một tên, hung hăng nghiền nát.

“A……” Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết vang lên xuyên thủng mạc nhĩ.

Ngay cả Đại Hắc đang trị liệu cách đó không xa, cũng không khỏi run lên một chút.

Cố Vân Đông nhíu mày, nói với A Trư: “Bịt kín miệng hắn.”

“Vâng.” A Trư nhét vải bố vào cái miệng đang mở to của hắn.

Sau đó nhìn về phía tên còn lại hỏi: “Cô nương, có cần phải bịt miệng người này trước không?”

Cố Vân Đông nhìn về phía tên còn lại, hắn khiếp sợ nhìn đôi chân đang bị giẫm nát của đồng đội mình, rốt cuộc cũng hiểu ý tứ trong lời nói ‘xương cốt có cứng hay không’ của Cố Vân Đông là gì.

Nữ nhân này thoạt nhìn thì nhu nhược, dễ bắt nạt, nhưng lại hung bạo hơn bất kỳ người đàn ông nào.

Cô ta hình như cái gì cũng dám làm, vừa mới giẫm gãy chân đồng đội của mình, tiếp theo, chẳng lẽ muốn bẻ gãy tay của hắn?

Tính mạng của bản thân quan trọng, người nọ mắt thấy Cố Vân Đông gật đầu với A Trư, dáng vẻ thật sự định lấp kín miệng mình, đau đớn trên cơ thể nháy mắt khuếch đại vô hạn, hắn nhanh chóng hét lên: “Oa ta nói, oa ta nói, đừng đánh ta.”

Cố Vân Đông buông chân ra, mặc kệ người dưới chân đã ngất đi, bước đến trước mặt tên kia: “Nói.”

“Là, là Lưu đại phu, chúng ta cùng một nhóm với Lưu đại phu. Chắc Lưu đại phu bây giờ đang ở thôn Tiêu gia.”

Mọi người nghe xong đều sững sờ, những tá điền có mặt ở đây đều biết Lưu đại phu, bọn họ cảm thấy ông ta là người rất tốt, còn hay khám bệnh miễn phí cho mọi người.

Chỉ có người vừa từ thôn Tiêu gia về mới biết bộ mặt thật của Lưu đại phu, Tiết Tông Quang bỗng nhiên bừng tỉnh.

Hóa ra là hắn, đúng rồi, Lưu đại phu đến đây ba ngày.

Tuy rằng chưa đi vào vườn thuốc, nhưng cũng đã đi lòng vòng phía bên ngoài, biết đến sự tồn tại của Đại Hắc, còn hỏi được vài điều từ mấy người tá điền.

Cho nên hắn ta cái biết cái không, hai người này thừa dịp Lưu đại phu dẫn Thiệu Thanh Viễn và Tiết Tông Quang đến thôn Tiêu gia, chạy đến vườn thuốc trong rừng cây ăn quả hái trộm dược liệu.

Cố Vân Đông đã nghe được điều mình muốn biết, đánh thêm vài đòn, trong lòng tuy vẫn còn tức giận nhưng vẫn dừng tay lại.

Cô vỗ tay, kêu A Trư bịt miêng hắn lại, sau đó nói với Tiết Tông Quang: “Đưa hắn đến quan phủ đi.”

Một tá điền lập tức nói: “Không được, kể cả đưa đến quan phủ cũng không định được tội gì.”

Bọn họ nghĩ đánh bọn chúng một trận là được rồi, ít nhất làm cho bọn chúng rút ra bài học, chịu một chút đau đớn.

Bây giờ lại bị đánh thành cái dạng này, nếu bọn họ tiếp tục động thủ, sợ rằng sẽ đánh chết người mất?

Cố Vân Đông cười nhạt, “Nếu Lưu đại phu là đồng lõa, nhất định sẽ bị định tội.”

Bình Luận (0)
Comment