Chương 369: Tiết Tông Quang Lén La Lén Lút
Cố Vân Đông không quan tâm đến hai tên đó nữa, gọi A Trư dẫn theo nhóm tá điền đưa người đến quan phủ.
Cô lại trở về vườn thuốc, Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn cô một cái: “Xả hết cơn tức chưa? Tay có đau hay không?”
Vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc mỡ: “Thuốc mỡ này có công dụng tiêu sưng, giảm đau rất hiệu quả, muội thoa trước đi.”
Tiết Tông Quang đi theo sau nghe được lời này, khuôn mặt không ngừng co giật.
Cố Vân Đông không cầm lấy thuốc mỡ: “Không sao, không cần bôi đâu, Đại Hắc thế nào rồi?”
“Cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng.” Thú y lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: “Nhưng vết thương trên đùi lại hơi nghiêm trọng, e rằng sau này đi lại có chút khó khắn.”
Cố Vân Đông ngồi xổm trước mặt Đại Hắc, không biết có phải nó hiểu lời của thú y nói hay không, tia sáng trong ánh mắt nó dần trở nên ảm đạm.
Xung quanh miệng vết thương bị cạo trụi lông, nhìn qua trông rất kỳ cục.
Thú y chữa trị cho Đại Hắc xong xuôi, liền có người đặt nó lên tấm ván gỗ đưa về thôn trang trước.
Cố Vân Đông nhìn nó nằm ở nơi đó, trong lòng rầu rĩ, một lúc sau, mới cùng Thiệu Thanh Viễn quay trở lại thôn trang.
Tiết Tông Quang kêu người đến thu dọn vườn thuốc xong, cũng vội vàng đuổi theo.
Nhưng vừa bước vào cổng viện, vội vã đi về hướng căn phòng ba người nhà bọn họ ở.
Vào phòng, Tiết Tông Quang không cả kịp lau mồ hôi, lục tìm trong ngăn tủ, lấy ra một chiếc chìa khóa mở cái hòm ra, từ bên trong lấy ra một gói giấy nhỏ.
Hắn cầm túi giấy chạy vào phòng bếp nhỏ cách đó không xa, cầm chiếc ấm đang đun trên bếp, rót hai chén nước.
Động tác hắn vội vội vàng vàng, dường như vì quá lo lắng mà trên trán lấm tấm mồ hôi.
Điều này làm Đồng Thủy Đào đang định đi vào phòng bếp cảm thấy kỳ quái, nàng cảm thấy quản sự thôn trang cứ lén la lén lút, nhất định có điều bất ổn.
Bởi vậy Đồng Thủy Đào yên lặng tránh ở bên ngoài phòng bếp, hai mắt nhìn chằm chằm gắt gao theo dõi hắn.
Tiết Tông Quang không phát hiện ra nàng, sau khi đun nước xong, hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Một lát sau, mới vỗ đầu, mở tủ bát lấy ra một bình sứ nhỏ.
Bên trong bình sứ chứa đường trắng, Tiết Tông Quang đổ một ít vào trong chén.
Cuối cùng, hắn lấy ra một gói giấy nhỏ trong tay áo, nghiến răng một cái, đổ toàn bộ vào trong chén.
Đồng Thủy Đào đứng ngoài cửa kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn, này, họ Tiết này muốn làm gì đây?
Hai ly trà, chẳng lẽ là định đưa cho Thiệu công tử và cô nương nhà mình?
Đồng Thủy Đào mặt đỏ bừng vì tức giận, trong gói giấy kia nhất định là độc dược, đây là định hạ độc giết chết tiểu thư để dọn đường cho con gái mình có đúng không?
Không, không đúng, nếu hắn hạ độc chết người thì sẽ phải ngồi tù..
Chắc chắn là muốn làm tiểu thư cả người tê liệt.
Đồng Thủy Đào mím chặt môi, thấy Tiết Tông Quang chuẩn bị đi ra ngoài, nhanh chóng nghiêng người trốn sang một bên.
Lát nữa nàng sẽ tự mình vạch trần âm mưu của hắn trước mặt tiểu thư và công tử.
Đồng Thủy Đào hừ lạnh một tiếng, thật cẩn thận đi theo sau Tiết Tông Quang.
Sau đó, Tiết Tông Quang ra khỏi phòng bếp nhưng không đi về phía phòng chính mà lại rẽ sang hướng khác.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước một căn phòng, bưng chén trà vào rồi khóa cửa lại.
Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, lộ ra khuôn mặt của Vạn thị.
“Sao ông lại đến đến đây?” Vạn thị nhỏ giọng nói: “Vườn thuốc bên kia không sao chứ.”
Tiết Tông Quang lắc lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”
Sau đó nhìn Tiết Cần vẫn còn tức giận đang ngồi ở mép giường, thở dài một hơi.
Tiết Cần thấy hắn tiến vào, hừ lạnh một tiếng, quay người lại, không buồn liếc mắt nhìn ông một cái.
Tiết Tông Quang nhìn dấu tay trên mặt nàng ta vẫn chưa tiêu bớt, cảm thấy hơi đau lòng.
Sau khi đặt chén trà xuống bàn, hắn nhẹ giọng nói: “Cần Nhi, hôm nay là cha không đúng, cha không nên đánh con.”
“Hừ.” Tiết Cần nghe người cha luôn cường thế thế lại xin lỗi mình, sắc mặt cuối cuộc cũng hòa hoãn một chút.
Vạn thị cũng vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, cha và con gái nào có mối thù cách đêm. Cần Nhi, con cũng không đúng, việc này bỏ đi, chúng ta không nhắc tới nữa.”
Tiết Cần tưởng muốn nói mình không làm gì sai, nàng ta ái mộ chủ tử thì làm sao? Tương lại nàng ta trở thành thiếp của chủ tử, cả gia đình bọn họ nước lên thì thuyền lên, nàng ta cũng chỉ vì muốn tốt cha mẹ thôi.
Vạn thị liều mạng đưa mắt ra hiệu cho nàng ta, nàng ta cũng biết lúc này không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, từ từ mới có thể thay đổi cách nghĩ của cha mình.
Vì vậy nàng ta trầm mặc gật đầu: “Con không trách cha.”
“Không trách cha thì tốt.” Tiết Tông Quang bưng chén lên đưa cho Tiết Cần: “Đây là nước đường, coi như cha nhận lỗi với con, con uống nghĩa là tha thứ cho ta, được không?”
“…… Dạ.” Tiết Cần nghĩ cha nàng ta dù sao vẫn rất thương mình, nếu không sao lại pha nước đường đắt tiền như vậy cho mình uống?
Vì thế nàng ta càng thêm tin tưởng sẽ thuyết phục được cha để mình gả cho chủ tử trong tương lai, trong lòng mừng rỡ, cầm chén nước đường uống một hơi cạn sạch.
Uống xong không bao lâu, Tiết Cần đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt nặng trĩu.
Trong chốc lát, vô thức nói: “Cha mẹ, con, con muốn ngủ một lát……”
Vừa dứt lời, người liền ngã xuống giường.
“A……” Vạn thị khiếp sợ, kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đến lay người nàng ta: “Cần Nhi, Cần Nhi con làm sao vậy?”
“Hô to gọi nhỏ cái gì?” Tiết Tông Quang trừng mắt liếc nhìn nàng ta, cầm lấy cái chén trên giường Tiết Cần.
Vạn thị ngẩn người, thấy hắn chẳng những không lo lắng, động tác còn chậm rì rì, nhớ lại chén nước đường kia, nhất định trong đó đã bị bỏ gì vào rồi.
Nàng ta không dám tin nhìn hắn: “Ông, ông giết nó? Nó chính là nữ nhi duy nhất của chúng ta, ông vậy mà lại giết nó?”
Vạn thị cũng không sợ hắn nữa, tuyệt vọng xông lên liều mạng với Tiết Tông Quang
Hắn quay sang bên cạnh: “Được rồi, nháo cái gì mà nháo, ai giết nó? Chỉ là uống trà an thần thôi, liều lượng hơi nhiều một chút, nó rõ ràng đang ngủ say, ngươi nhìn xem.”
Vạn thị sửng sốt, vội duỗi tay để dưới mũi Tiết Cần xem xét, đúng là vẫn còn thở, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó có chút oán trách nhìn trượng phu mình: “Ông làm gì thế? Đang yên đang lành cho nó uống trà an thần làm cái gì?”
“Bằng không? Chờ nó đợi đến nửa đêm chạy tới chỗ công tử làm mấy chuyện không biết xấu hổ?”
Vạn thị cả kinh, sắc mặt nháy mắt trở nên mất tự nhiên.
Trượng phu quả nhiên hiểu nữ nhi, trước khi Tiết Tông Quang tới, Tiết Cần đúng là đã nỗ lực thuyết phục nàng ta giúp nó hoàn thành tâm nguyện.
Cơ hội khó có được, ngày mai công tử đi rồi, không biết đến bao giờ mới quay trở lại.
Vạn thị là người không có chủ kiến, thiếu chút thì bị thuyết phục.
Không ngờ Tiết Tông Quang lại dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp làm Tiết Cần ngủ thẳng đến sáng mai.
Tiết Tông Quang hừ lạnh một tiếng: “Còn đứng đây làm gì nữa? Còn không đến phòng bếp làm cơm chiều đi?”
Vạn thị ảo não bỏ đi.
Tiết Tông Quang lúc này mới nhìn Tiết Cần đang bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, khẽ thở dài, đắp chăn lên cho nàng ta, rồi mới rời khỏi phòng, thuận tay khóa cửa phòng lại.