Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 370 - Chương 370. Người Tự Hiểu Rõ

Chương 370. Người Tự Hiểu Rõ Chương 370. Người Tự Hiểu Rõ

Chương 370: Người Tự Hiểu Rõ

Vợ và con gái không biết cái gì gọi là to gan lớn mật, đầu óc không rõ ràng lắm nhưng Tiết Tông Quang lại là một người vô cùng tỉnh táo.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cách chủ tử mới xử lý mấy tên tá điền bất mãn đó, hắn liền biết vị chủ tử mới này tính tình hoàn toàn khác với chủ nhân trước đó.

Thiệu công tử làm sao có thể là loại đàn ông nhìn trúng sắc đẹp sẽ tùy tùy tiện tiện để cho nha hoàn bò lên giường? Chỉ sợ có người muốn tính kế hắn, mặc kệ là nam hay nữ hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha.

Tiết Tông Quang không cho Tiết Cần tiếp cận với Thiệu Thanh Viễn là vì sợ chủ tử tức giận trách tội Tiết Cần.

Nhưng vừa thấy thủ đoạn của Cố cô nương, nhìn thấy khí thế đánh người tàn bạo của cô ấy, cũng nhìn thấy chủ tử dung túng cho nàng. Nội tâm Tiết Tông Quang bị chấn động, hắn cảm thấy Cố cô nương mới chính là người không thể chọc vào, nếu Tiết Cần lại có bất luận động tác gì không thích hợp, kết cục chắc chắn còn thê thảm hơn so với hai tên tiểu tặc hôm nay.

Cho nên khi hắn trở về liền cho người uống thuốc.

Đồng Thủy Đào xem toàn bộ quá trình trong lòng tấm tắc kêu kỳ lạ, vội vàng chạy đi tìm Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông đang thương lượng với Thiệu Thanh Viễn làm chút đồ ăn ngon cho Đại Hắc để cho nó dưỡng thương thật tốt không nghĩ tới Đồng Thủy Đào còn mang cho cô một tin tức ngoài ý muốn như vậy.

Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau nhướng mày nói: “Quản sự của thôn trang này quả thật là một người tự hiểu rõ đấy.”

“Đúng vậy, làm việc coi như quả quyết, nếu không ngày mai nên thay đổi cả nhà bọn họ.”

Ngay từ đầu Thiệu Thanh Viễn đã nhìn trúng Tiết Tông Quang, lúc hắn vừa mới mua thôn trang này đã phát hiện người này là một nhân tài. Đầu óc tỉnh táo, người cũng có thủ đoạn.

Thôn trang này được hắn quản lý rất tốt, nhìn người cũng rất chuẩn, đối xử với tá điền cũng không tệ lắm vậy nên để cho hắn ta tiếp tục làm quản sự ở thôn trang này, kỳ thật đối hắn rất hữu dụng.

Đây là lần thứ hai hắn đến đây sau khi mua thôn trang này, quả nhiên thấy được cây ăn quả và dược liệu được trồng trọt rất tốt, những điều này đều là do Tiết Tông Quang làm.

Đáng tiếc chỉ là có hai người nhà kéo chân sau.

Nhưng, nếu hiện tại hắn ta nỗ lực sửa được thái độ của vợ và con gái, dạy dỗ lại, khẳng định trong tương lai sẽ không chỉ là một quản sự nho nhỏ đâu.

Chỉ cần xem đến cùng hắn ta sẽ làm như thế nào.

Trong lúc nói chuyện thì Tiết Tông Quang bước vào bắt đầu báo cáo tình hình của vườn trái cây và dược liệu cùng với sự sắp xếp của thông trang này.

Những chuyện này Cố Vân Đông không quan tâm, để cho Thiệu Thanh Viễn quản, còn tâm tư của cô đặt ở trên người Đại Hắc.

Mắt thấy sắc trời dần dần tối xuống, một lúc sau sau khi ăn tối xong, A Trư rốt cuộc cũng đã trở về.

Trước đó hắn và hai tá điền đã đem hai tên tiểu tặc kia đến huyện nha, rất trùng hợp gặp được Lưu đại phu bị thôn dân Tiêu gia áp giải đến, cũng đang nơm nớp lo sợ quỳ gối, bị thẩm vấn trong nha môn.

Đúng lúc này hai bên gặp nhau, hai tên tiểu tặc kia vừa muốn lớn tiếng khóc gào tố cáo Cố Vân Đông đánh bọn họ đến sắp chết, kết quả vừa định mở miệng liền thấy Lưu đại phu, tức khắc một chữ cũng không nói ra được.

Vì thế ba người đều quỳ gối trong đại đường bị mọi người căm phẫn chửi mắng

Huyện lệnh đại nhân cũng là một người làm việc gọn gàng, thấy dân oán hận sôi trào không nói hai lời liền cho dùng hình bức ép hỏi ra không ít chuyện thiếu đạo đức của ba người này.

Rất nhanh cả ba người bị kết án trực tiếp nhốt vào nhà lao.

A Trư thấy mọi chuyện đã lắng xuống lúc này mới vội vã trở về.

“Cũng coi như báo thù cho Đại Hắc.” Đồng Thủy Đào hừ lạnh, kỳ thật còn có chút khó chịu, lúc trước ở vườn thuốc nàng hẳn nên hung hăng đánh bọn họ hai trận.

A Trư gật gật đầu bưng bát cơm ăn, ăn đến một nửa đột nhiên nhớ tới một chuyện, lấy từ trong túi ra một thứ.

“Công tử, cái này cho người.”

A Trư lau miệng, đưa đồ cho Thiệu Thanh Viễn, sau đó có chút chờ mong nhìn hắn.

Ngay từ đầu Thiệu Thanh Viễn không để ý lắm, sau khi tiếp nhận mới nhìn kỹ lập tức ‘Ồ’ một tiếng: “Ngươi lấy cái này ở đâu?”

“Cái này lấy trong giỏ thuốc của Lưu đại phu đấy.” A Trư cười hắc hắc.

Giỏ thuốc kia bị coi là vật chứng đưa đến nha môn, huyện lệnh đại nhân quả nhiên tìm đại phu tới kiểm nghiệm.

Nhưng đại phu kia chỉ lật hai tầng trên cùng của dược liệu, xác nhận chỉ là một ít cỏ dại vô dụng trong đó có trộn một chút thảo dược vào nhưng chúng đều không đáng giá.

Sau đó huyện lệnh định tội cho Lưu đại phu, yêu cầu bọn họ ký vào tờ tội trạng, chuyện coi như đã được giải quyết.

Về phần giỏ thuốc kia bên trong đều cỏ dại với chút thảo dược không có tác dụng gì qua một hai ngày sẽ bị hư thối cho nên tên tạp dịch của huyện nha định vứt nó đi.

A Trư nhìn thấy phía dưới giỏ thuốc kia thế mà lại có một gốc cây dược liệu, hắn đi theo bên người Thiệu Thanh Viễn lâu như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng nhận biết được một chút, lập tức liền đem dược liệu này trở về.

“Ta cũng không chắc chắn, chỉ là nhìn có chút giống, công tử đây có phải là Hồng Minh mà người nói hay không?”

Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu: “Chính là nó, không thể tin được hắn còn đào được bảo bối.”

“Hồng Minh?” Cố Vân Đông cảm thấy tên dược liệu này hình như có chút quen tai.

Thiệu Thanh Viễn: “Đây là dược liệu được viết trong sách y của Tống đại phu đưa cho, chủ yếu dùng cho sáng mắt.”

Nói như vậy thì đây cũng là dược liệu rất trân quý không phải sao?

Thiệu Thanh Viễn cất đi, hiếm khi tán thưởng một câu: “Không tồi, rất đáng được khen ngợi.”

Con mắt A Trư liền sáng lên, vội càng vùi đầu ăn cơm.

Buổi tối hôm đó mấy người bọn họ đều nghỉ lại thôn trang này ngày hôm sau mới chuẩn bị rời đi.

Chỉ là nhìn thấy Đại Hắc nằm trên mặt đất, Cố Vân Đông hơi hơi nhíu mi tâm.

Trải qua một đêm tĩnh dưỡng nhìn Đại Hắc cũng đã khá hơn nhiều. Khả năng khôi phục của nó cũng rất mạnh, hơn nữa cũng dùng loại thuốc tốt, nó cũng thử đứng dậy.

Đúng như lời của đại phu thú y kia nói, chân Đại Hắc bị thương quá nặng không thể đặt trên đất sau này đi đường sợ là phải đi khập khiễng.

“Muội muốn đi Viên gia một chuyến nói về vấn đề của Đại Hắc với Viên Thành.”

“Được, ta và muội đi một chuyến.”

Cố Vân Đông liền bảo hai người Đồng Thủy Đào chuẩn bị xe ngựa chờ ở cửa, còn cô và Thiệu Thanh Viễn đi đến Viên gia.

Viên gia cách thôn trang cũng không quá xa, đi không bao lâu hai người đã đứng trước cổng lớn của Viên gia.

Nhưng mà hai người còn chưa kịp tiến lên gõ cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói quen thuộc của Viên Thành.

“Con không đồng ý, con muốn nuôi Đại Hắc cho dù sau này nó chỉ có thể ở nhà, con cũng sẽ không bỏ lại nó mặc kệ.”

Cố Vân Đông kinh ngạc không nhịn được liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn.

Ngay sau đó trong sân lại truyền đến một tiếng thở dài, nghe giọng nói có thể là phụ thân của Viên Thành: “A Thành, con đừng ngoan cố như vậy được không? Cha biết con có tình cảm rất tốt với Đại Hắc nhưng hiện tại nó đã bị phế. Sau này đến đi đường cũng không ổn định, chắc chắc không có cách nào giống như Đại Hoàng canh giữ mảnh rừng cây ăn quả kia, hù dọa kẻ cắp, hơn nữa nó còn ăn rất nhiều chúng ta không nuôi nổi nó.”

“Chủ nhân đã cho bạc rồi, làm sao lại nuôi không nổi?”

Cha Viên nhíu mày: “Chủ nhân đã cho bạc nhưng hiện tại không phải con chỉ có hai con chó sao? Hai con chó làm sao đủ cho vườn thuốc lớn như vậy, khẳng định còn phải nuôi thêm một con nữa. Đại Hắc này không phải đã trở thành ăn không uống không sao? Trước kia còn tốt, nó có thể tự mình ra sau núi tìm chút gà rừng thỏ hoang gì đó, nhưng hiện tại con xem nó có làm được không?”

Bình Luận (0)
Comment