Chương 371: Thật Xin Lỗi.
Mẹ Viên trực tiếp đưa ra quyết định: “Chúng ta cũng không phải không cần Đại Hắc, chỉ là đem nó cho người khác nuôi. Về sau con lại ôm một con khác trở về bồi dưỡng không phải là được rồi sao? Mợ con cũng đã nói cho Đại Hắc đến nhà nàng vẫn có thể trông nhà.”
Viên Thành đột nhiên cao giọng: “Đánh rắm, cái gì mà trông nhà? Mẹ, mẹ biết rõ biểu đệ Vệ Tài trước kia bị Đại Hắc làm cho sợ tới mức đái trong quần, đối với Đại Hắc hận thấu xương, mỗi lần nhìn thấy đều muốn lấy gậy gộc đánh chết nó. Mẹ còn đem Đại Hắc đến nhà mợ cả, con nói cho mẹ biết nếu hôm nay mẹ đưa nó qua ngày mai bọn họ có thể làm thịt Đại Hắc ăn.”
“Con, con nói cái gì vậy? Không biết lớn nhỏ, cậu cả con không phải là người như vậy.”
Viên Thành chỉ cười lạnh.
Cố Vân Đông đã nghe không nổi nữa ngẩng đầu nặng nề gõ cửa hai cái.
Viên Thành không nhúc nhích, mẹ Viên cũng đang tức giận chỉ có cha Viên thở dài một hơi đến mở cửa.
Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa hắn lập tức ngẩn người vội vàng lui về sau nói: “Chủ nhân, các người sao lại tới đây? Mau, mau vào đi.”
Viên Thành và mẹ Viên đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng chào hỏi, người thì lấy ghế, người thì pha trà.
Cố Vân Đông ngăn bọn họ lại: “Không cần, chúng ta đến đây chỉ để hỏi ý kiến của nhà các ngươi một chút.”
Cả ba người Viên gia đều sửng sốt một chút: “Cô chủ cứ nói.”
“Chuyện là thế này, hôm qua Đại Hắc vì bảo hộ vườn thuốc mà bị thương, hiện tại chân đi không tiện, ta sợ sau này nó không thể tiếp tục ở trong vườn thuộc nữa.”
Viên Thành vừa nghe lời này trong lòng lập tức có chút tuyệt vọng.
Ngay cả Cố cô nương cũng nói như vậy, cô nương cũng tính bỏ rơi Đại Hắc sao?
Ai ngờ Cố Vân Đông nói câu tiếp theo, ánh mắt hắn liền sáng lên.
“Ta nghĩ dù như thế nào Đại Hắc cũng là công thần, hành động không sợ chết của nó làm chúng ta rất cảm động. Hiện giờ biến thành như vậy chúng ta cũng không thể không quan tâm. Cho nên, chúng ta muốn mang nó đi, các ngươi xem có được không?”
Viên Thành giật mình, vội vàng hỏi: “Mang nó đi, mang nó đi đâu?”
“Tất nhiên là mang về nhà.” Lúc đầu Cố Vân Đông không nghĩ như vậy bởi vì Đại Hắc đã lớn lên ở bên này, nó với Đại Hoàng chúng nó chơi với nhau rất tốt, lại có tình cảm sâu đậm với Viên Thành, nếu đem nó đi sợ là không thích hợp.
Nhưng vừa rồi nghe được những lời nói của Viên gia, nghĩ đến nếu Đại Hắc tiếp tục ở lại e rằng cũng không có chuyện gì tốt.
Cố Vân Đông rất thích Đại Hắc, cô cảm thấy cũng khá tốt nếu có thể đem nó về thôn Vĩnh Phúc.
Viên Thành rất luyến tiếc, trước kia hắn đã ngủ cùng Đại Hắc, nếu Đại Hắc xảy ra chuyện hắn là người buồn nhất.
Nhưng hắn lo lắng mình không có biện pháp bảo vệ được Đại Hắc, cha mẹ cũng không muốn nuôi nó, Đại Hắc lại bị thương lỡ như biểu đệ lại cầm gậy gộc đánh nó thì phải làm sao bây giờ?
Hắn sợ có một ngày mình về nhà lại nghe tin Đại Hắc bị đuổi đi, hoặc là bị đánh chết, chắn chắn hắn sẽ hối hận không kịp.
Bởi vậy lúc này thấy Cố Vân Đông đưa ra yêu cầu như vậy lại nghĩ đến hình ảnh hôm qua cô nương ở cùng với Đại Hắc, rốt cuộc khẽ cắn môi, gật đầu: “Được.”
Cha Viên và mẹ Viên tất nhiên cũng sẽ không nói gì, tuy rằng mợ cả bên kia rất muốn mang Đại Hắc đi, nhưng hiện tại tiểu thư muốn con chó, nhà bọn họ là người làm của chủ nhân căn bản không có cách nào cự tuyệt.
Nếu tất cả đều đồng ý, Cố Vân Đông cũng không ở lại lâu nữa liền cùng với Thiệu Thanh Viễn rời Viên gia.
Viên Thành đi theo bọn họ tới thôn trang, đến nơi liền vội vàng chạy tới xem Đại Hắc.
Khi Đại Hắc được Đồng Thủy Đào bế lên xe ngựa, thậm chí hắn đã bật khóc.
“Thực xin lỗi, ta vô dụng, ta không bảo vệ được ngươi. Sau này ngươi đi theo chủ nhân khẳng định tốt hơn so với hiện tại, ngươi phải nghe lời, ngoan ngoãn, chủ nhân sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Đại Hắc rất có linh tính, hình như nó có thể nghe hiểu lời Viên Thành nói.
Lập tức muốn đứng lên nhưng bị Viên Thành ngăn cản: “Sau này có cơ hội ta sẽ đến thăm ngươi, ngươi, ngươi phải khỏe mạnh có biết hay không?”
Đại Hắc nức nở một tiếng, ngay sau đó ‘gâu gâu gâu’ kêu lên, một tiếng so một tiếng lại càng to hơn, kích động hơn. Trong ánh mắt rất nôn nóng cũng rất khổ sở bất an.
Viên Thành nhất thời khổ sở khóc lớn: “Ngươi đừng như vậy, là ta có lỗi với ngươi.”
Đồng Thủy Đào ở một bên nhìn đến thương tâm cũng lau lau nước mắt.
Trong nháy mắt Cố Vân Đông có cảm giác mình là kẻ ác chia rẽ bọn họ, trong lòng cũng trở nên rối bời.
Qua một lúc lâu cô mới tiến lên sờ sờ đầu Đại Hắc: “Yên tâm đi sau này chờ ngươi dưỡng thương tốt một chút ta lại mang ngươi về đây cho ngươi gặp các bạn của ngươi có được không”.
Đại Hắc rất thích cô, nó rất nhạy cảm cảm nhận được lòng tốt của người trước mặt này đối với mình.
Bởi vậy nó ‘gâu gâu’ hai tiếng, rốt cuộc không kêu nữa.
Viên Thành nói rất nhiều với nó, không nỡ rời xa ôm nó một hồi lâu.
Chờ đến khi đoàn người xuất phát thì cũng đã hơn một giờ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ngồi chung xe ngựa, Đại Hắc cũng nằm ở trong xe ngựa nhưng nó có chút uể oải không có tinh thần.
Cố Vân Đông nói chuyện với nó: “Được rồi, ngươi đừng buồn nữa chờ tới thôn Vĩnh Phúc rồi, ta sẽ tìm cho người một cô vợ nhỏ, thế nào?”
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Đại Hắc cũng không biết có nghe hiểu hay không, thoáng nâng nâng mi mắt nhìn cô một cái.
Cố Vân Đông cười hắc hắc hai tiếng, biểu tình kia còn có vài phần hèn mọn.
Bởi vì xuất phát tương đối trễ mà từ thôn trang trở về còn đi đường vòng hơn nữa Đại Hắc còn bị thương vậy nên tốc độ xe ngựa cũng chậm hơn rất nhiều, bởi vậy khi đến huyện Phượng Khai cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Cố Vân Đông muốn trở về sớm một chút, liền không trì hoãn ở huyện thành.
Nhưng lúc đi qua cửa Cố Ký vẫn dừng lại một chút, vén màn xe nhìn vào trong cửa hàng.
Thung Tử không có ở đây cũng không biết là ở sân sau hay là đi nơi khác, trong cửa hàng chỉ có Trần Tiến Tài bận rộn.
Ngược lại hắn cũng rất siêng năng, cho dù không có khách hàng, chưởng quầy cũng không có ở đây hắn cũng không dừng lại nghỉ ngơi một chút mà lại cầm giẻ lau lau chùi rất là nghiêm túc.
Tiểu nhị Khương Bảo của hiệu thuốc bên cạnh cũng rất là cần mẫn, ở bên kia cầm chày giã thuốc đảo thuốc, bộ dáng rung đùi trông rất cao hứng.
Đoán chừng là bởi vì cách đây không lâu muội muội của Thung Tử, Lan Hoa Nhi vừa mới đính hôn với hắn?
Hai cửa hàng thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì, Cố Vân Đông yên tâm bảo Đồng Thủy Đào nhanh chóng cho xe ngựa trở về.
Sau khi vào thôn Vĩnh Phúc, ngược lại Cố Vân Đông đột nhiên có loại cảm giác nóng lòng muốn về nhà.
Đại Hắc bên người có tinh thần hơn một chút, lỗ tai giật giật, tựa hồ đang lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Cố Vân Đông cười nói: “Nơi này chính là nơi sau này ngươi sinh sống, chờ chân của ngươi tốt hơn một chút còn có thể đi dạo trong núi. Phía sau nhà chúng ta chính là chân núi, rất tiện nha.”
Đại Hắc quay đầu nhìn cô.
Vào trong thôn tốc độ xe ngựa liền chậm lại.
Cố Vân Đông vén rèm nhìn ra bên ngoài liền thấy hai người mẹ con đang đi ở phía trước.
Nghe được âm thanh của xe ngựa hai người vội vàng đứng sang một bên.
Ngay khi xe ngựa chạy ngang qua hai người, Cố Vân Đông lại đột nhiên nghe được lời nói của một người trong đó.
“Mẹ cũng đã nói với con rồi, hôm nay mới đến xưởng Cố gia đã không còn kịp nữa.”
Xưởng Cố gia?
Không chỉ Cố Vân Đông mà ngay cả Đồng Thủy Đào đang đánh xe ngựa cũng chậm lại, nghiêng lỗ tai nghe.