Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372. Huynh Phải Biết Khống Chế Chính Mình.

Chương 372. Huynh Phải Biết Khống Chế Chính Mình. Chương 372. Huynh Phải Biết Khống Chế Chính Mình.

Chương 372: Huynh Phải Biết Khống Chế Chính Mình.

Cố Vân Đông vén một góc rèm ở phía sau nhìn ra bên ngoài.

Hai người thấy xe ngựa chậm lại cũng không để ý, chỉ cho rằng bởi vì đường trong thôn quá mức nhỏ hẹp xe ngựa này mới đi chậm như vậy.

Thoạt nhìn bọn họ không phải là người của thôn Vĩnh Phúc này, rất lạ mặt cho nên cũng không quen biết mấy người Đồng Thủy Đào.

Nhưng rốt cuộc âm thanh nói chuyện dần thấp xuống.

“Ngày hôm qua xưởng Cố gia tuyển người hôm nay chúng ta mới tới, khẳng định người ta không cần con, sao con còn đặc biệt chạy tới đây một chuyến, mệt đến hoảng.”

Người phụ nữ nói chuyện thoạt nhìn lớn hơn Dương thị mấy tuổi, đi bên cạnh hẳn là con trai của bà ta, ngược lại nhìn dáng vẻ trông trắng trẻo, sạch sẽ cũng rất nhã nhặn, nhưng thân thể có chút gầy.

Nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, là đang đi đến xưởng Cố gia để ứng tuyển?

Nhưng thiếu niên này thoạt nhìn có vẻ không hay làm việc, giống như một xô nước cũng không thể nhấc nổi.

Thiếu niên kia nghe mẫu thân nhà mình nói xong có chút tức giận: “Mẹ đã đủ rồi, con đã nói rồi nếu nghe được tin tức của Cố gia lại tuyển thêm người thì nói với con sớm một chút, nhưng mẹ lại cố tình gạt con. Nếu hôm qua mẹ nói cho con biết thì chúng ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội?”

Người phụ nữ có chút bất mãn: “Có cái gì tốt mà nói cho con biết chứ, con cũng không nhìn xem thân phận của mình. Con chính là một tú tài, học tập uyên bác, tương lai sẽ thi cử nhân thi trạng nguyên ra làm quan. Con nói xem đang êm đẹp ở nhà đọc sách không chịu lại cứ một hai phải chạy đến một xưởng nhỏ trong thôn tìm việc làm, có phải con đọc sách đến choáng váng hay không?”

Cố Vân Đông kinh ngạc, hóa ra lại là một người đọc sách? Còn là một tú tài?

Không phải Cố Vân Đông khinh thường xưởng nhà mình mà là hiện tại xưởng nhỏ của cô không đến mức có thể hấp dẫn một tú tài tới làm việc chứ?

Cố Vân Đông có chút nghi hoặc, không khỏi nhìn thiếu niên kia thêm vài lần.

Nhưng chưa kịp xem kỹ đột nhiên trước mắt bị một đôi bàn tay che khuất tầm mắt của cô.

Cố Vân Đông sửng sốt một chút, liền nghe được âm thanh trầm thấp của Thiệu Thanh Viễn: “Hắn trông rất đẹp?”

Hả??

Âm thanh thật sự rất gần, còn có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Cố Vân Đông rất rõ ràng từ trong ngữ điệu của hắn nghe ra vài phần hương vị chua lòm, không hiểu sao tâm tình lại cảm thấy rất tốt.

Cô kéo tay hắn xuống, cười đến mi mắt cong cong.

“Không đẹp bằng huynh.”

Thiệu Thanh Viễn đột nhiên cứng đờ, cảm giác khô khốc dâng lên khiến cổ họng hắn khát khô.

Một tay hắn đột nhiên đưa ra phía sau che khuất đôi mắt có chút tò mò của Đại Hắc, một tay khác ôm lấy eo Cố Vân Đông, gắt gao đem người kéo vào trong ngực.

Cố Vân Đông kinh ngạc, ngay sau đó liền cảm giác được lỗ tai mình truyền đến một trận ấm áp, bị cắn nhẹ một chút.

Cô đột nhiên giật mình, máu trong người nháy mắt nóng lên.

Mẹ nó, nam nhân này……

Thiệu Thanh Viễn cũng đã buông cô ra, quay đầu nói với Đồng Thủy Đào ở bên ngoài: “Tốc độ nhanh lên một chút.”

Xe ngựa vừa lúc tới chỗ rộng rãi trong nháy mắt liền nhanh lên.

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới xoay đầu, đối diện với tầm mắt sáng rực của Cố Vân Đông.

Hắn tức khắc ho nhẹ một tiếng, ít nhiều có chút không được tự nhiên: “Ta đây là có qua có lại.”

Ghen thì ghen cái quỷ gì mà có qua có lại.

Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay xoa xoa mặt hắn: “Huynh phải khống chế chính mình, muội còn chưa đến tuổi cập kê đâu.”

Thiệu Thanh Viễn: “……” Người hôn ta trước rõ ràng là muội.

Nhưng, hắn cười nói: “Tháng sau là cập kê, đến lúc đó là được?”

Hả? Tháng sau sao? Nhanh như vậy?

Cố Vân Đông hoảng hốt phát hiện thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô đến thôn Vĩnh Phúc cũng đã gần một năm.

“Tiểu thư, về đến nhà rồi.” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Đồng Thủy Đào.

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn còn đang chờ câu trả lời của mình, cười hắc hắc, trực tiếp lướt qua người hắn nhảy xuống xe ngựa: “Giúp muội ôm Đại Hắc vào.”

Thiệu Thanh Viễn bật cười, kỳ thật hắn có chút oán niệm thời gian trôi qua quá chậm, hắn cảm thấy xây một ngôi nhà lớn như vậy trông quá hiu quạnh, trong nhà thiếu đi một nữ chủ nhân, nếu có thể sớm ngày thành thân thì tốt rồi.

Hắn xuống xe ngựa cũng ôm theo Đại Hắc xuống cùng.

Chuyện Cố Vân Đông trở về Đồng Bình cũng đã nói qua cho nên Đồng lão nương và con dâu sớm đã chuẩn bị xong phòng ở.

Cố Vân Đông vừa vào cửa lập tức cảm thấy cả người đều thoải mái tự tại.

Cô cất những thứ mang từ phủ thành về, thấy Thiệu Thanh Viễn ôm Đại Hắc vào liền vội vàng làm tổ cho nó.

Đồng lão cha muốn nhận lấy nó nhưng Đại Hắc vừa tới chỗ lạ rốt cuộc còn có chút bất an, toàn thân đều đề phòng không ngừng lui về sau.

Cố Vân Đông chỉ có thể để cho Đồng lão cha ra ngoài trước, biểu thị mình và Thiệu Thanh Viễn có thể làm được.

Trước mắt điều kiện có hạn, Cố Vân Đông nghĩ trước hết làm cho nó một chỗ ở đơn giản, sau đó mới đi tìm thợ mộc đóng một căn nhà gỗ cho Đại Hắc, nói như thế nào thì sau này nó cũng là một thành viên trong nhà nên phải chăm sóc nó thật tốt.

Thiệu Thanh Viễn có chút hâm mộ liếc nhìn Đại Hắc, hắn cũng muốn có một tổ ấm…có loại chăn bông này.

Hắn xoay người ra ngoài lấy một cái sọt lớn, tạm thời có thể mang đến cho Đại Hắc ngủ.

Lúc mới vừa đi ra cửa liền nhìn thấy Đồng An đang vội vã tới.

Hắn nghe nói Cố Vân Đông trở về liền vội vàng chạy tới đây để báo cáo công việc của mình.

Chỉ là còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy âm thành từ bên ngoài truyền đến: “Đây có phải là Cố gia không? Chúng ta tới đây để tìm việc.”

Thiệu Thanh Viễn lập tức đoán được là hai mẹ con lúc nãy, lập tức nói với Đồng An: “Ngươi ra xem thử đi nếu không thích hợp thì trực tiếp đuổi đi.”

Đồng An sửng sốt, theo bản năng lại xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi vài bước lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, làm sao lại nghe ra Thiệu công tử rất hy vọng người tới không thích hợp chứ?

Nhưng Đồng An cũng cảm thấy không thích hợp, chuyện tuyển người hôm trước hắn đã cho phát tin tức, ngày hôm qua đã kết thúc.

Đối phương hôm nay mới đến, làm cho người ta có một loại cảm giác không quá coi trọng.

Ấn tượng đầu tiên của Đồng An đã không tốt, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một tú tài.

Rốt cuộc cũng nhân tài khó có được, trong xưởng đều là nông dân, không có mấy người biết chữ. Đối phương lại là tú tài, Đồng An cảm thấy vẫn có thể cân nhắc một chút, nếu thật sự giữ lại nói không chừng xưởng bọn họ sau này có thể hấp dẫn thêm nhiều người học thức uyên bác.

Cố Vân Đông đương nhiên cũng nghe được tiếng gọi kia, bất quá cô cũng không để ý.

Đã đồng ý đợt tuyển người đầu tiên giao cho Đồng An cho dù đối phương là một người có học thức, tú tài thì cũng giống như vậy, cô cũng không có ý định nhúng tay vào.

Nếu tú tài kia vượt qua được cửa ải của Đồng An thì Cố Vân Đông lại nhìn một chút là được.

Cô chỉ cầm lấy cái sọt mà Thiệu Thanh Viễn đưa qua, sọt này rất lớn hơn nữa cũng không cao cho dù Đại Hắc lớn hơn một chút cũng có thể hoàn toàn vừa vặn.

Cố Vân Đông lót tấm chăn bông và quần áo cũ không dùng nữa ở phía dưới, tất cả đều sạch sẽ và bên trong cũng mềm mại.

Cô đưa tay đè xuống thử thấy cảm giác đã ổn liền đặt Đại Hắc vào.

Ai ngờ lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment