Chương 397: Cả Nhà Đi Dạp Phố
Cố Vân Đông xoa xoa đầu cô bé, gật đầu: "Vậy điều thứ hai thì sao."
“Điều thứ hai." Ánh mắt to tròn của tiểu cô nương nhìn một vòng, tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Rất nhanh đã nghe cô bé nói: "Muội muốn, muốn đi dạo quanh thị trấn với gia đình."
Cố Vân Đông ngẩn ra, người một nhà đi dạo huyện thành?
Cô nhìn về phía sắc mặt chờ mong của tiểu cô nương, lại nói tiếp, Khả Khả quả thật không hay được ra ngoài dạo phố, nhiều nhất chỉ là ngồi ở trong xe ngựa, sau đó vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là lúc Cố Vân Đông ở nhà mới có, cô không ở nhà, cũng không ai dám dẫn cô bé ra đường.
Nhưng mà mỗi một lần được đi, cô bé đều rất hào hứng nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài.
Cố Vân Đông lập tức đồng ý: "Được, vậy điều thứ ba thì sao?”
Lúc này tiểu cô nương im lặng một thời gian dài, nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy đỉnh đầu đã sắp nghĩ đến bốc khói rồi cũng không nghĩ ra.
Cuối cùng cô bé lắc đầu: "Muội vẫn chưa nghĩ ra."
“Được, vậy chờ sau này Khả Khả nghĩ kỹ rồi nói sau."
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, sau đó bắt đầu chờ mong sinh nhật của mình.
Đợi đến ngày đó, Cố Vân Đông quả nhiên bắt đầu chuẩn bị nấu ăn từ sớm.
Không ít bọn trẻ trong thôn đến, mọi người vui vẻ náo loạn cả ngày.
Đợi đến ngày hôm sau, Cố Vân Đông liền cùng cả nhà ra ngoài đi dạo phố.
Xe ngựa trực tiếp dừng ở hậu viện Cố Ký, sau đó người một nhà đi bộ đi nơi khác.
Huyện Phượng Khai so với phủ thành thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nếu thật sự muốn đi dạo, đi cả ngày cũng không hết.
Cố Vân Đông nghĩ Khả Khả thích ăn, liền dẫn cô bé đi đến con phố chuyên bán đồ ăn.
Dọc theo đường đi cũng mua không ít bánh ngọt, đồ ăn vặt.
Chờ sau khi đi dạo hơn nửa vòng, Cố Vân Đông liền cảm thấy nguyện vọng này một chút cũng không dễ thực hiện, quá mệt mỏi rồi.
Thật vất vả mới nhìn thấy tửu lâu Cẩm Tú ở phía trước, cô vội vàng đề nghị: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi vào tửu lâu ăn cơm trưa đi."
“Được."
"Được."
"Được."
Ngoại trừ Khả Khả và Dương thị, ba người khác đều gấp gáp gật đầu.
Khả Khả còn cảm thấy kỳ quái, vì sao còn muốn đi tửu lâu ăn cơm? Dọc theo đường đi bọn họ rõ ràng ăn rất nhiều thứ, chẳng lẽ nhanh như vậy đã đói bụng sao?
Cô bé không đói chút nào, thật lợi hại.
Dương thị cũng cảm thấy không đói, bà đang rất vui vẻ, trong ngực còn ôm một chậu hoa.
Nhưng những người khác đều đồng ý, hai người cũng tùy bọn họ.
Đoàn người đi vào tửu lâu Cẩm Tú, hỏi chưởng quỹ một phòng riêng, liền đi vào ngồi ở trên ghế không muốn động đậy.
Cố Vân Đông gọi mấy món ăn, để mọi người chậm rãi ăn, dù sao cũng biết hôm nay không thể ăn nổi cơm nữa, quan trọng nhất, vẫn là nghỉ chân.
Có lẽ vì uống nhiều nước, không lâu sau Khả Khả liền ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói muốn đi nhà xí.
Cố Vân Đông liền đưa cô bé đi ra ngoài, nhà xí ở hậu viện.
Hai người chậm rãi đi xuống lầu, lúc này cũng sắp đến giờ ăn cơm, tiểu nhị cũng bắt đầu bận rộn.
Chờ đến lúc trở về, trong đại sảnh đã có hơn phân nửa người ngồi.
Cố Vân Đông ôm Khả Khả lên lầu, vừa định vào phòng riêng, lại nhìn thấy một người trầm mặt đi về phía một phòng riêng khác.
Người này nhìn thoáng qua về phía cô, có lẽ bởi vì cô đang bế Khả Khả, che chắn hơn phân nửa người, hắn không nhận ra cô.
Nhưng Cố Vân Đông lại nhận ra hắn.
Đào Hành, vị nhị công tử Đào gia kia, kẻ lúc trước thua Liễu Duy không ít cửa hàng.
Không chỉ có một mình hắn, còn có hai người đi phía sau hắn, một người trẻ tuổi, một nam tử trung niên.
Ba người cùng nhau vào phòng riêng, chẳng qua sắc mặt Đào Hành rất khó coi.
Cố Vân Đông dừng một chút, nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ không liếc mắt nhìn Đào Hành này một cái, dù sao cũng không liên quan gì với cô nữa, tuy rằng Đào Hành này chịu thiệt trong tay cô, Đào gia cũng không tìm mình gây phiền toái.
Nhưng nghĩ đến thân thế Thiệu Thanh Viễn có liên quan đến Đào gia, cô không khỏi chú ý Đào gia thêm vài phần.
"Đại tỷ?" Tiểu cô nương trong ngực kỳ quái nhìn Cố Vân Đông đứng ở cửa không đi vào, nghiêng đầu.
Cố Vân Đông phục hồi lại tinh thần, cười với tiểu cô nương rồi đẩy cửa phòng ra ôm người vào sau đó nói với Cố Đại Giang: "Cha, con đi ra ngoài một lát, mọi người nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Đại Giang gật đầu, cũng không hỏi nhiều, ông biết nữ nhi nhà mình có nhiều việc.
Cố Vân Đông một lần nữa ra cửa, lập tức nhìn về phía phòng riêng Đào Hành đi vào.
Nơi này là tửu lâu Cẩm Tú, bởi vì có quan hệ với Liễu gia, tửu lâu này đối với cô mà nói cũng rất quen thuộc.
Căn phòng riêng kia của Đào Hành...
Cô nhớ rõ trước đó Liễu Duy dẫn cô đi dạo tửu lâu đã giới thiệu qua, tửu lâu này vốn cũng không phải của Liễu gia, là Liễu gia mua từ gia đình khác.
Thương nhân kia vốn không muốn bán, nhưng tửu lâu này liên tục thua lỗ, hoàn toàn không cứu được.
Sau đó Liễu gia tiếp nhận, ngay từ đầu cũng rất không khả quan, có người nói Liễu gia chỉ sợ cũng sẽ đi vào vết xe đổ.
Kết quả Liễu lão gia vụng trộm tìm một đại sư hỗ trợ tính toán, đại sư nói phong thủy có chút vấn đề, căn phòng riêng lớn có mái hiên kia bị rò rỉ tiền tài, tốt nhất là tách thành hai gian, nhưng lại không thể hoàn toàn ngăn cách.
Vì thế Liễu lão gia liền chia gian phòng kia thành hai gian, hơn nữa dựa theo lời đại sư nói, ván gỗ ngăn cách rất mỏng.
Cho nên hai gian này tuy rằng nhìn qua là hai gian, nhưng kỳ thật... Nói chuyện với nhau có thể nghe rõ ràng.
Việc này ngoại trừ mấy người Liễu gia cùng chưởng quỹ tửu lâu biết ra, người ngoài không biết.
Nhưng Liễu lão gia buôn bán phúc hậu, gian phòng này vẫn sử dụng như một gian, phàm là một trong hai gian có khách nhân, gian kia sẽ không tiếp đãi.
Về phần Liễu Duy vì sao lại nói cho cô biết, là bởi vì có một lần cô muốn ngồi trong phòng riêng góc kia, Liễu Duy không cho, thần sắc khác thường, lúc thì nói phòng kia có khách, sau đó lại nói không có, nói chuyện trước sau mâu thuẫn đã lộ ra chân tướng, sau đó bị cô moi ra.
Thật trùng hợp, không nghĩ tới hôm nay Đào Hành lại vào gian phòng kia.
Cố Vân Đông cười, đi đến cửa gian phòng bên cạnh, nhìn trái nhìn phải, không thấy chưởng quỹ tiểu nhị nhìn sang bên này, liền lặng lẽ đẩy cửa đi vào, sau đó buộc cửa lại từ bên trong.
Lập tức rón rén đi tới phía sau bức tường gỗ ngăn cách giữa hai gian, đem tai dán lên tường.
Rốt cuộc vẫn cách một tầng, thanh âm đối diện có chút mơ hồ.
Chỉ chốc lát sau, mơ hồ giống như nghe được tiểu nhị bưng đồ ăn lên, trong phòng ngoại trừ tiếng báo thức ăn của tiểu nhị ra, ba người Đào Hành đều không nói gì.
Sau khi tiểu nhị nói 'Khách quan từ từ dùng’ rồi rời đi, cửa phòng bị đóng lại, mới nghe được giọng của một người trong đó.
"Nhị công tử, người cũng đừng tức giận nữa, chậm rãi nghĩ biện pháp luôn có thể giải quyết vấn đề."
Nghe giọng nói có chút trầm thấp, hẳn là người đàn ông trung niên kia nói chuyện.